“Tiếc thật, bố con không về! Tư Tư mẹ gọi nó cũng không nhấc máy.”
“Không sao mẹ ạ! Ba người chúng ta cũng coi như là không quá cô đơn.”
“Ừ.”
Nhìn bàn ăn thịnh soạn Nhâm phu nhân không ngừng lén thở dài.
Cuối chiều tối...
Buổi hẹn hò của hai người tạm dừng lại vài phút vì Nhâm Phó Hạ thấy buồn vệ sinh, vào khu vệ sinh công cộng cô không ngờ lại nghe được một tin sốc từ Nhâm Tư Tư.
Cách nhau không quá xa, Nhâm Phó Hạ đang núp sau tường nghe lén cuộc nói chuyện dõng dạc của Nhâm Tư Tư qua chiếc điện thoại.
Lúc hai giờ chiều rời khỏi nhà đi hẹn hò với Chung Ngụy chưa lâu, cô đã thấy bóng dáng của Nhâm Tư Tư.
Nhưng cô lại cho rằng mình hoa mắt, không tin, có lẽ bây giờ nên tin rồi.
“Nếu cô đồng ý ngủ cùng lão già đó, số tiền cô nhận được không ít đâu.”
...
“Thời hạn ba ngày cho cô suy nghĩ.”
Cuộc đối thoại không có đầu đuôi vì thế Phó Hạ không rõ Nhâm Tư Tư đang lên kế hoạch gì, có điều...!hình như không phải chuyện tốt.
...
“Bé Hạ Hạ, trời cũng tối rồi em có muốn cùng anh dùng bữa tối không?”
Nhâm Phó Hạ cười mỉm, cô bước tới và rồi dùng hai tay véo má anh.
“Rốt cuộc anh học từ ai mà cả ngày nay toàn nói những lời ngọt xớt vậy!”
“Có học gì đâu.”
Nhâm Phó Hạ nghi ngờ nhìn qua.
Thấy vậy Chung Ngụy có chút trốn tránh lại thêm chút chột dạ.
Sau đó là vòng qua ra sau ôm lấy cô.
“Bé Hạ của anh, anh nhớ em lắm!”
Nhâm Phó Hạ ngẩn người ra đó.
“Em ở ngay anh rồi, anh còn nhớ gì nữa?”
“Anh cũng không biết tại sao nữa, cho dù đã ở gần bên em, ôm em như vậy rồi nhưng anh vẫn rất nhớ em, từng giây từng phút, anh đều nhớ em, dính em như vậy anh vẫn thấy chưa đủ...!anh...!có phải bị điên rồi không?”
Chung Ngụy thấp giọng xuống, mặt lại cúi sát vào vai Phó Hạ, tay lại càng muốn ôm cô chặt hơn.
Dù thế nào anh vẫn cảm thấy không đủ.
Chung Ngụy cũng chẳng hiểu bản thân, anh cảm thấy mình dần dần mất trí khi có Phó Hạ, trái tim càng ngày càng muốn khao khát cô, trong lòng càng thảm hơn...!rõ ràng đã rất nhớ cô rồi, có Phó Hạ bên cạnh nhưng vẫn nhớ, dù có gần sát thế nào thì anh cũng chẳng thấy nỗi nhớ nó đủ cho anh an tâm.
Phải nói sao đây? Nhớ rồi nhưng thấy vẫn không đủ, gần rồi nhưng cũng không thấy đủ.
“Anh thật muốn, sống trong người vủa em.” Chung Ngụy thì thào nói.
Nhâm Phó Hạ nghe không rõ liền hỏi lại, nhưng Chung Ngụy không còn nói câu vừa rồi cho cô nghe nữa.
“Em có cảm thấy anh điên không? Anh không thấy đủ...!Hạ Hạ.”
“Em cũng không biết nữa, nhưng có vẻ là anh quá yêu em rồi đó.”
“Anh cũng thấy vậy! Anh muốn...!yêu càng yêu em hơn, yêu em bằng cả tính mạng, cả cuộc đời này, anh chỉ muốn yêu em cho tới chết đi mới được.”
Nhâm Phó Hạ nghe xong chỉ cười nhẹ.
Trong lòng có chút vui vẻ vọt ra.
Tình yêu của Chung Ngụy cô không rõ là dành bao nhiêu phần cho cô, có thật sự chân thành hay không.
Nhưng dù sao Phó Hạ cũng đã rất vui khi nghe Chung Ngụy nói với mình những lời như vậy.
Khiến cô không thể kìm nén nổi mà mà tuôn lệ vui.
“Đói rồi thì đi ăn thôi.”
“Vậy em muốn ăn gì?” Chung Ngụy lộ rõ sự vui mừng.
Phó Hạ cười nhẹ thuận tiện nói muốn ăn phở, chỉ là lời nói cho vui nhưng không ngờ liền bị Chung Ngụy kéo vào xe đi vài phút rồi mới dùng lại.
Là nơi quen thuộc, cực kì quen thuộc với Phó Hạ.
“Anh cũng nghiện phở như em rồi à!”
“Đúng vậy.”
Nói xong Chung Ngụy liền nắm lấy tay Phó Hạ rồi đi vào.
Hình như cô Tuyền mới dọn hàng ra thì phải, bên cạnh đó hình như nơi này cũng có thêm vài người tới bán cùng, người đi lại cũng không ít.
Chỗ Phó Hạ hay ngồi cũng đã có một thanh niên ngồi vào, nhìn có chút quen mắt.
Qua tới bàn chưa kịp nhìn Phó Hạ đã bị tiếng gọi của Lục Hoàng Thiệu làm giật mình.
“Hai người mới đi đâu về nên ghé qua đây sao? Nào, em gái Tiểu Hạ Thảo, ngồi cạnh anh trai nào.”
Lục Hoàng Thiệu giơ tay ra cầm lấy tay Phó Hạ, định kéo qua ai ngờ bị cặp mắt nheo dãn lại của Chung Ngụy doạ hồn, cậu liền thả ra.
“Căng gì chứ?” Lục Hoàng Thiệu không vui bĩu nhẹ môi nói.
Có vẻ cậu ta không được chú ý lắm, khi mà ánh nhìn của Nhâm Phó Hạ chỉ tập trung nhìn sự ân cần của Chung Ngụy, còn Chung Ngụy lại dịu dàng kéo ghế ra cho Phó Hạ ngồi.
Ánh mắt thâm tình chỉ dành riêng cho Nhâm Phó Hạ khiến cho Lục Hoàng Thiệu hơi ngơ người.
“Tình cảm tốt rất nhiều rồi nhỉ.
Có phải bé Hạ của anh sẽ không chú ý tới anh nữa rồi phải không?”
Lục Hoàng Thiệu bắt đầu vào việc diễn của mình, một chút biểu cảm buồn bã.
Ngay lập tức Chung Ngụy dành riêng ánh mắt sắc lẹn vô thần, như có hàng nghìn viên đạn xuyên qua cơ thể của Lục Hoàng Thiệu.
Cảm giác cơ thể rùng lên một giây, Lục Hoàng Thiệu thu lại vẻ mặt tủi thân đó về.
“Anh...”
“Ừm ừm.” Lục Hoàng Thiệu mừng rỡ như vớ được vàng khi Phó Hạ tiếp lời của mình.
Hắn đang mong chờ...!
“Có cần nhập viện không?”
Sắc mặt của Lục Hoàng Thiệu trầm xuống.
“Ai cần nhập viện vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...