“Mọi chuyện đã qua rồi! Bây giờ con cũng chẳng còn nhớ rõ gì nữa.”
Phó Hạ lặng lẽ chua xót nói, quả nhiên...!đúng là cô không còn nhớ rõ từng chi tiết mình trải qua quãng thời gian kia nữa, đã qua rồi và cô không mong nó sẽ quay trở lại với chính mình.
Đời thật không lường trước được.
Phó Hạ lén nhìn qua Chung Ngụy một cái rồi thu mắt về.
Liệu anh ấy có làm tổn thương cô, có bỏ rơi cô và không cần cô vào một ngày trong tương lai không? Phó Hạ cảm thấy lo lắng, sợ, buồn, nhưng cũng không hoàn toàn không cho mình chút hi vọng vào Chung Ngụy.
Cuộc tình hai người cứ như điều kỳ diệu ảo tích vậy, có lẽ sẽ kết thúc? Có lẽ sẽ không mãi mãi.
Nếu vào một ngày thật sự không còn ai bên cạnh...
“Là mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi! Chỉ vì tin vào lời con bé nói mà mẹ đã không quan tâm con, mẹ...mẹ đúng là không đáng làm mà...”
Nén chút cảm xúc dạt dào, Phó Hạ nở lấy một nụ cười nhẹ thơ nói.
“Con không sao nữa rồi, nếu được...!mẹ đừng lạnh nhạt với con nữa là được! Con biết buồn...”
“Ừ! Được...!mẹ biết rồi, mẹ biết sai rồi!”
...
Cứ như mơ vậy, rất giống mơ.
Không ngờ cũng có ngày được nói chuyện tử tế với mẹ.
Phó Hạ không kịp thích ứng nhưng cũng rất vui.
“Tiểu Hạ, con thích ăn gì nào? Mẹ nấu cho.”
“Con cái gì cũng ăn được á, nhưng miễn sao đừng có gừng, hành lá, tỏi là được.
Mùi rất nặng mà lá con chẳng thích ăn chút nào.”
“Ha ha, mẹ cũng không thích gừng này.
Còn bố con lại không thích hành lá, con thì ghét tỏi luôn.”
“Vậy ạ.”
“Con rể, con có kén ăn gì không?”
Từ nãy cuối cùng hai mẹ con này cũng nhìn thấy sự tồn tại của Chung Ngụy rồi! Anh đứng một bên chỉ để nhìn hai người gắn kết tình cảm, chờ đợi có lẽ đủ rồi.
“Con không kén ăn, bác gái cứ nấu đi ạ.”
“Ha ha...!con cái sau này chắc đành nhờ con rể rồi.”
Nhâm phu nhân cười nhẹ nói điều ẩn ý.
Nghe thấy vậy Chung Ngụy chỉ cười nhẹ, riêng Phó Hạ hơi cau mày.
“Ô.”
“Sao thế mẹ?”
Phó Hạ đang rửa rau liền quay qua.
“Hết dầu rồi! Mấy tuần nay chẳng còn ai ăn cơm ở nhà nên chẳng mua nhiên liệu gì hết, chắc mẹ phải đi siêu thị một chuyến rồi.”
Hẳn là vì chị Ngọc.
Chị ấy không còn, nhà cũng hết sức sống.
Bố không hay ở nhà, mẹ thì luôn buồn bã.
Nhâm Tư Tư luôn ra ngoài, căn bếp không hay có người ra vào nên thiếu thốn là đúng rồi.
Nghe mẹ định đi ra ngoài Nhâm Phó Hạ liền muốn xung phong nhưng liền nghe tiếng Chung Ngụy.
“Để con đi bác gái ạ!”
“Vậy có được không?”
“Hai người nói chuyện nhiều vào, còn con sẽ về nhanh thôi.”
Nói rồi Chung Ngụy liền sải đôi chân dài của mình bước ra ngoài.
Căn phòng bỗng chỉ còn im ắng.
“Cuộc hôn nhân sắp đặt trói buộc, con đã thích cậu ta chưa? Và cậu ta cũng có thích con không? Nếu muốn mẹ sẽ đi nói chuyện để hủy bỏ...”
“Không cần đâu mẹ, anh ấy nói thích con và...!hiện tại con cần anh ấy.
Nếu một ngày nào đó anh ấy không cần con, chắc là anh ấy cũng sẽ tìm cách thôi.”
“Mà mẹ ơi...!bố bận như vậy là công ty đang xảy ra chuyện gì sao? Còn cần tiền nữa không?”
“Ai nói? Công ty không xảy ra chuyện gì, chỉ là dạo gần đây ông ấy quyết định ra một bộ phim ảnh, cần rất nhiều chi phí, làm gì có xảy ra chuyện gì.”
“Nhâm Tư Tư nói công ty xảy ra chuyện? Muốn mượn tiền từ con nên hôm nay con mới về nhà xem tình hình, hoá ra là không xảy ra chuyện sao?”
“Lại là nó?”
Nhâm phu nhân có hơi cau mày.
“Để mẹ gọi bố con, bảo hôm nay ông ấy về nhà ăn cơm.”
“À vâng.”
Nhà xảy ra chuyện gì không biết.
Nhâm Phó Hạ thật sự nuốt không nổi những tin tức mà mình biết trong hôm nay, nhất là về Nhâm Tư Tư.
...
"Chỉ mua mỗi chai dầu thôi nhỉ, chai này chắc là đủ."
Nghĩ rồi Chung Ngụy liền vác lên chai dầu vàng cực lớn, thân thể anh cao to lớn làm vướng vấp mỗi cô nàng đứng gần đó.
Lực cơ, thân thể cường tráng, và nhan sắc chẳng khác gì mấy bức tượng khắc kia.
Với bộ đồ quốc dân của những anh chàng thành đạt kia, Chung Ngụy không biết là mình đã bị mắc vào mắt của bao nhiêu kẻ.
Đang đi tới bàn thanh toán bỗng một người vụt qua gợi lên cảm giác quen thuộc ghét bỏ.
"Là tên khốn đó, tình đầu của em ấy."
Hoàng Giả Ninh cũng chỉ lạnh nhạt nhìn Chung Ngụy một cái rồi rời mắt.
Hai ánh mắt nhạt nhòa nhìn nhau rồi cũng rời đi mà để trong lòng sự ghét bỏ.
...
"Thật phiền phức, tự nhiên đâu xuất hiện mấy người cản đường."
Chung Ngụy phủi áo quần.
Nếu không phải bị mấy người cản đường xin cái này nọ kia thì có lẽ bây giờ anh đã về tới nhà.
Nhưng khoan đã, ánh mắt anh vô tình chạm tới hai gương mặt quen quen.
“Cậu Hoàng, chẳng phải cậu còn thích Nhâm Phó Hạ sao? Tôi có thể giúp cậu, miễn sao cậu giúp lại tôi, hai lần.”
Những lời nói liên quan tới Nhâm Phó Hạ khiến Chung Ngụy tò mò, anh tới gần hơn.
Hoàng Giả Ninh cười lạnh: “Giúp như thế nào?”
“Ha...! giúp tôi dành lấy công ty của Nhâm Đạt, và...!giúp tôi có được vị hôn thê của nó, là kẻ ngáng đường con đường theo đuổi cô ta của cậu.”
“Ý nghĩ không tồi.”
Hoàng Giả Ninh cười lại thêm lạnh, nhưng ánh mắt lại nhạt nhoà không giao động gì hết.
Nhâm Tư Tư đắc ý mà cười nhẹ.
“Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Nhâm Tư Tư chìa tay ra.
Hoàng Giả Ninh nhìn vài giay sau đó đưa ra, một âm thanh 'chát' vang lên.
“Thứ thủ đoạn bỉ ổi, kẻ vô nhân tính như cô không xứng để tôi hợp tác cùng, về mà mài rũa cái nết lại, hỏng nát thối rữa rồi.”
Nhâm Tư Tư đen mặt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...