Cả buổi cuối cùng Chung Ngụy cũng chịu mặc áo.
Nhìn chiếc áo sơ mi trắng tinh kia Nhâm Phó Hạ không ngừng nghĩ tới cơ bụng của Chung Ngụy, sau lớp áo đó là sự cường tráng, cứng chắc của người đàn ông này.
Nhâm Phó Hạ tự thấy đây chính là của hiếm mà trời vứt xuống cho cô.
Không những có thể hình, sắc, tính tốt mà lại giàu có.
Đời này cô không nghĩ mình sẽ gặp gỡ và yêu một người đàn ông hoàn mỹ như vậy.
“Anh mặc như vậy có ổn không bé cưng.”
Chung Ngụy hơi bồn chồn hỏi.
Đây là style mà Chung Ngụy chọn trong tất cả những bộ mà Phó Hạ đưa ra, bao nhiêu bộ đẹp Chung Ngụy không muốn mà lại chỉ muốn chiếc áo trắng này và chiếc quần âu đen.
“Không tệ, rất giống người làm kinh doanh, giờ khoác thêm cái áo là được.
Bên ngoài cũng khá lạnh rồi đó.”
“Anh biết rồi.”
“Mà em tính mặc như vậy ra ngoài sao?”
Vẫn là bộ đồ sáng nay Phó Hạ mặc, là một chiếc quần vải và chiếc áo vải cổ đen.
“Có gì sao?”
Không có gì, chỉ là...!Chung Ngụy thấy không vui thôi.
Hình dáng cơ thể của Phó Hạ giống đồng hồ cát, quần vải Chung Ngụy thấy không khó chịu rồi, nhưng chiếc áo len cổ lọ lại là vấn đề khiến cho anh không vui nhất.
Áo ôm vào thân thể của Phó Hạ, thành ra nhìn eo cô rất gọn nhỏ, còn hai bên ngực, ôm vào trông rất tròn và to to.
Điều đó làm Chung Ngụy không vui, anh không hề biết trước đó ngực của Phó Hạ lại lớn như vậy.
Thấy Chung Ngụy cứ nhìn vào ngực mình Phó Hạ cũng nhìn theo.
Kích cỡ này khiến cô bị hoảng.
Ngực cô từ khi nào mà to tròn như vậy?
Năm cấp ba ngực cô rất lép, có cũng như không, lên đại học mới nhìn thấy có chút thịt, hết đại học vẫn thấy như thế, ngỡ rằng đây là kích cỡ cuối cùng rồi nên Phó Hạ không còn để tâm tới ngực mình nữa.
Bình thường cô không chí ý và hay mặc áo rộng nên chẳng thấy ngực rõ lắm, nhưng hôm nay mới nhận biết được rằng: Ngực cô đã to tròn lớn như vậy rồi.
Mà sáng nay mặc chiếc áo này Phó Hạ thấy cũng hơi chật chội, tuy nhiên cô không nghi ngờ là ngực mình lớn, giờ mới hiểu đây là nguyên nhân.
Nhìn cặp ngực của mình Phó Hạ bắt đầu thấy vui lên, cơ thể cô chỉ là phát triển muộn, bây giờ mới là phát triển cuối cùng.
“Hạ Hạ, hay là em mặc thêm áo đi, cái áo lên này hình như mỏng quá rồi.
Ra ngoài mà em mặc như vậy nhiều người sẽ nhìn lắm.”
“Em biết rồi mà! À...!em có đôi áo khoác mua được với giá cũng rẻ, anh có muốn mặc chung không?”
Được mặc đồ đôi với Phó Hạ? Chung Ngụy hơi bần thần mà gật đầu.
"Anh ấy không thích sao? Không thích cũng đâu cần cưỡng ép mình.”
"Mặc đồ đôi với em ấy? Làm sao đây? Mình vui như muốn phát điên lên quá.”
...
“Không đẹp lắm nhưng giữ nhiệt chắn gió rất tốt mà! Đúng không?”
“Ừm, áo em mua tốt thật.”
Phó Hạ cười nhẹ.
Cô tưởng Chung Ngụy không thích cơ, ai ngờ bây giờ anh ấy lại rất cẩn thận với chiếc áo này.
“Nhìn anh rất đẹp đấy, về nhà em xong tiện thể đi hẹn hò luôn với em, được không?”
Nhâm Phó Hạ rõ ràng đang trêu chọc Chung Ngụy.
Thế nhưng nghe xong Chung Ngụy liền căng mặt ra.
“Chờ anh chút.”
Nói rồi anh ấy liền chạy vào trong nhà, để Phó Hạ đứng bên xe ngơ ra.
Không mất bao lâu Chung Ngụy cũng xuống, vừa đứng trước mặt Phó Hạ anh đã đưa tấm thẻ đen ra.
“Em cầm đi.”
Phó Hạ hơi ngơ ra, cầm lấy tiện hỏi.
“Đây là gì.” Cô bắt đầu quan sát tấm thẻ.
“Thẻ tín dụng riêng của anh, em dùng hộ anh đi.”
Nhâm Phó Hạ ngơ ra vài giây.
“Đây không phải tấm thẻ đen ít người có được sao?”
“Ừm.”
“Sao anh có được?”
“Chú anh cho.” Chung Ngụy bình thản nói.
Nhâm Phó Hạ có chút bất ngờ hỏi: “Chú anh là doanh nhân lớn sao?”
“Không phải, chú ấy là tổng thống.”
Phó Hạ nheo mày, chưa dám tin nhưng thân thể cũng bị nhũn mềm ra.
“Đùa sao?”
Không dám tin nổi, gia tộc này toàn người có quyền trọng cao lớn.
Tổng thống nước họ Chung, đây đích thực không thể là đùa.
“Chú ấy nhậm chức cũng hơn hai mươi năm rồi, em không biết sao?”
“Em đương nhiên biết, nhưng em đâu biết đó là chú của anh đâu?”
Tin này nghe chấn động quá rồi, não của Phó Hạ cứ như quay lòng mòng.
Cô đưa tấm thẻ ra.
“Anh lấy về đi, em không thể.”
“Sao vậy?” Chung Ngụy bắt đầu căng thẳng.
“Đây là tấm thẻ giới hạn của anh, sao anh có thể cho em dùng chứ?”
“Anh không hay dùng thẻ này, cho em dùng hộ có gì không được sao?”
“Nhưng...!nhưng nếu em dùng là em sẽ tiêu sài tiền của anh đấy.”
“Em đừng lo, dùng bao nhiêu cũng không hết tiền được đâu.”
“Không phải...!tiền của anh sao lại cho em sài? Là kiểu...”
Phó Hạ khó khăn nói.
Giờ đây Chung Ngụy cũng hiểu được ý cô, anh cười nhẹ.
“Tiền của anh cũng là của em, em sài bao nhiêu anh cũng không để ý, cũng không thiệt.”
“Anh ít dùng thẻ đó, anh đưa em cầm giờ nó là của em.
Nếu em không thích thì có thể tặng ai đó hoặc vứt đi cũng được.”
Nhâm Phó Hạ đờ người ra trước lời nói phóng khoáng của Chung Ngụy, anh ấy thế mà lại coi thường tấm thẻ đen giới hạn ít người sở hữu này, hay là nói Chung Ngụy coi thường đồng tiền.
Có lẽ anh ấy sẽ không cầm lại tấm thẻ này nữa rồi! Nhâm Phó Hạ quay người lại đút thẻ vào túi, dù có không đành lòng lấy thẻ của Chung Ngụy nhưng cô càng không đành lòng nếu vứt hoặc tặng đi.
Anh ấy không dùng, vậy thì cô nghe theo mà dùng hộ vậy.
“Anh đúng là không biết giữ gìn đồ vật gì cả.”
Phó Hạ mở cửa bước vào xe, Chung Ngụy theo đó mà sang cửa kia vào.
“Nếu vậy thì, sau này hoặc trong tương lai anh phải nhờ bé Hạ giữ dùm anh rồi.”
“Ai là bé chứ?”
“Vậy là vợ.”
“Chung Ngụy...!mới cách nhau một ngày mà sao mồm miệng anh lại...”
“Lại gì?” Chung Ngụy trêu chọc nói.
Nghe xong Nhâm Phó Hạ liền quay mặt ra cửa sổ, im lặng không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...