Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Sau khi đi ra khỏi hoa viên, Cố Tử Khung vẫy lui hộ vệ dẫn đường, chính mình đi phòng nghỉ tìm Diệp Hoài Tây.

Sau khi Diệp Hoài Tây mang thai, ít nhiều có chút ham ngủ, ở trong phòng nghỉ đợi không có chuyện gì, chống hai má lười biếng nhìn thông tấn khí, xử lý văn kiện quân đoàn. Văn kiện đều là những cái mà La Thụy chọn khẩn cấp đưa qua. Thời gian này Diệp Hoài Tây không ở Tắc Bá Thản, thực làm cho La Thụy vội đến không tìm thấy phương hướng, không chỉ phải ứng phó với các tiểu đôi trưởng đến tìm thiếu tướng, còn phải đối phó với cha mẹ của Diệp Hoài Tây.

Nói đến cha mẹ của Diệp thiếu tướng, vậy phải nói là toàn bộ hệ ngân hà chỉ có một.

Sau khi Diệp Hoài Tây đậu vào đại học Thánh Tây Nhĩ, bọn họ cũng không đến hỏi thăm.

Cho dù Diệp Hoài Tây một mình đi vào hang ổ trùng tộc, cuối cùng đã trở lại, cũng chỉ đơn thuần hỏi một câu, ngay cả mặt cũng không lộ.

Đại thể thời gian trước trên quang võng rầm rộ về chuyện kết hôn của Diệp Hoài Tây, rốt cục làm cho đôi cha mẹ không xứng chức này coi trọng, cho người điều tra mới tìm được dãy số phó tướng đương nhiệm của Diệp Hoài Tây.

Phó tướng La Thụy hiểu rất rõ tính tình Diệp Hoài Tây, cũng biết phụ mẫu Diệp gia không xứng chức cha mẹ, hai vị này mỗi lần thử hỏi chuyện tình cảm của Diệp Hoài Tây, hắn luôn trả lời hàm hồ.

Qua hai ba lượt, phụ mẫu Diệp gia hiểu được người không muốn gặp chính mình, cũng sẽ không phiền lụy La Thụy. Chỉ nói với hắn thời điểm Diệp Hoài Tây trở về, thì nhắn người một câu, cha mẹ có một số việc muốn hỏi.

Có một số việc rốt cuộc là chuyện gì.

Trong lòng phó tướng La Thụy giống như là đang phổ nhạc.

Vì thế, La Thụy bát quái sau khi đệ trình những văn kiện quan trọng của quân đoàn, tính chuẩn thiếu tướng nhà hắn khi nào thì xong, liền vừa vặn đánh thông tin lại đây.

Diệp Hoài Tây thu lại suy nghĩ nhìn thỉnh cầu trò chuyện không ngừng xuất hiện, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người ở cửa, ngón tay thon dài mở tiếp nhận nghe.

Phó tướng La Thụy ở trước mặt người khác thì rất chính trực tốt đẹp, hình chiếu nhảy ra cũng là cảnh đẹp ý vui, biểu tỉnh trên mặt hắn có chút lo lắng, nhưng bên dưới nét lo lắng đó là sự vui sướng khi người gặp họa, có chút phức tạp: “Thiếu tướng, có chuyện tôi phải thông báo với ngài một tiếng.”

Diệp Hoài Tây hơi hơi vuốt cằm, ý bảo hắn nói.

Không biết có phải Diệp Hoài Tây lỗi giác hay không, nhận được chỉ lệnh phó tướng La Thụy rất là hưng phấn.

“Là như vậy, Diệp nghị viên hy vọng đêm nay ngài sẽ tham gia bữa tiệc tại nhà.” La Thụy nói.


Diệp Hoài Tây xoa xoa huyệt thái dương: “Còn có?”

La Thụy chà xát tay, âm thầm áp chế vẻ hưng phấn, giống như chồn trộm được gà: “Bọn họ nghe nói chuyện ngài cùng nhị hoàng tử đăng kí kết hôn, muốn gặp nhị hoàng tử.”

Diệp Hoài Tây ‘a’ một tiếng, mắt phượng khẽ nhếch, nhìn về vẻ mặt La Thụy tràn đầy nhìn trộm, cười khẽ hỏi: “Cậu không phải là muốn nhìn trò hay đấy chứ?”

“Không có không có.” La Thụy vội xua tay, “Làm sao có thể như vậy?”

Diệp Hoài Tây cười nhạo: “Vẻ mặt bát quái của cậu đều che dấu không được, đừng giải thích.”

La Thụy tạm thời thu hồi những lời thổi phồng, đứng đắn nói: “Nếu bị thiếu tướng phát hiện, tôi đây sẽ không đóng kịch nữa. Bọn họ thoạt nhìn giống như rất tức giận, ngài trở về ngàn vạn lần phải cẩn thận.”

“Tôi cẩn thận cái gì?” Diệp Hoài Tây không thèm để ý nói, “Nên là bọn họ cẩn thận.”

Sau khi La Thụy nghe xong liền trầm mặc, nếu Diệp Hoài Tây thực mang Cố Tử Khung về, vậy thật đúng là không biết là ai nên cẩn thận. Dù sao vị Cố nhị hoàng tử này khí tràng không khỏi cũng quá cường hãn, đồng dạng là alpha, hắn ở trước mặt Cố Tử Khung ngay cả sánh vai cũng không dám, này thực làm cho người ta không nói được lời nào.

“Nhóm omega bị Bá Ni chuyển đến Bối Đế Tư tinh đã an bài thỏa đáng chưa?” Diệp Hoài Tây hỏi.

La Thụy gật đầu: “Thân phận đều đã an bài thỏa đáng, đã để cho người ta chuyên môn chăm sóc.”

Diệp Hoài Tây đè lại tay vịn, ngồi thẳng một chút: “Xác định bọn họ không có gì khác thường thì cho người rút đi, để cho một nhà người ta có một không gian tự do.”

“Vâng, thiếu tướng.” La Thụy cung kính nói.

“Còn có chuyện gì sao?” Diệp Hoài Tây hỏi.

La Thụy suy nghĩ một hồi nói: “Cục quản lý dân cư bên kia còn cần người tự đi một chuyến, công việc đăng kí kết hôn cần hai vị tự mình trình diện thì mới có thể thực hiện được.”

“Ừ, tôi đã biết.” Diệp Hoài Tây nói, “Không có việc gì thì treo đây.”

“Còn có một chuyện.” La Thụy vội vàng ngăn cản Diệp Hoài Tây cắt đứt thông tin, “Áo Nhĩ chủ  nhiệm muốn gặp người.”


Lão sư muốn gặp hắn?

Diệp Hoài Tây nhíu mi không thể nhận ra, gật đầu nói: “Tôi đã biết.”

“Vậy, thiếu tướng hẹn gặp lại.” Những chuyện cần báo cáo đều đã nói xong, La Thụy tự nhận không còn quên chuyện gì khác, thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi vào, không cần Diệp Hoài Tây thúc dục, liền chủ động ngắt thông tin.

“La Thụy giống như càng sợ em.” Cố Tử Khung đi đến bên người Diệp Hoài Tây, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt thất kinh của La Thụy ngắt thông tin, câu môi cười nói.

Diệp Hoài Tây trầm mặc không nói, nâng mắt thản nhiên nhìn Cố Tử Khung.

Cố Tử Khung bị hắn nhìn liền mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, đem người kéo lên: “Đi, về nhà.”

“Hôm nay phải quay về Diệp gia một chuyến.” Diệp Hoài Tây theo lực đạo của Cố Tử Khung đứng lên, vỗ vỗ bả vai thanh niên đột nhiên cứng ngắc, “Bọn họ muốn gặp em.”

Cố Tử Khung nắm lấy tay hắn cầm trong lòng bàn tay: “Chia rẽ chúng ta?”

Diệp Hoài Tây trở tay cầm lại, lôi kéo thanh niên đi ra ngoài, tùy ý nói: “Bọn họ không có tư cách khoa chân múa tay với hôn nhân của chúng ta.”

Cố Tử Khung cẩn thận nghĩ lại những tư liệu mà chính mình đã điều tra về Diệp Hoài Tây, những tình huống giới thiệu ở trong nhà hắn rất là ít. Chỉ có những tình huống giới thiệu cơ bản, ví dụ như cha của Diệp Hoài Tây là một trong những thành viên quan trong của nghị viện, mẫu thân là người sáng lập ra công ty bách hóa nổi danh ở liên bang. Đương nhiên cũng là một AO. Còn những cái khác thì không thấy giới thiệu.

“Vậy theo lời của anh nói, đời này anh chỉ nhận định một mình em.” Cố Tử Khung trêu chọc nói.

Diệp Hoài Tây thấy có người đi tới, liền không mở miệng, chờ hai người một trước một sau lên xe huyền phù, xe đi về phương hướng Diệp gia, hắn mới mở miệng nói: “Anh nghĩ em đã sớm biết anh đưa ra quyết định này, hiện tại xem ra, nhị hoàng tử hiểu biết về anh không đủ sâu.”

Vẻ mặt Cố Tử Khung quỷ dị chớp mắt một cái, bỗng nhiên cười lưu manh, thời điểm Diệp Hoài Tây tính toán cách hắn xa một chút, bỗng nhiên người liền cố ý kéo mình vào trong lòng ngực, ghé vào bên tai chính mình, thấp giọng mỉm cười nói: “Anh còn muốn em đối với anh nhận thức sâu như thế nào? Đều đã tiếp xúc qua, còn có thể lại sâu như thế nào? Diệp thiếu tướng của em có thể nói cho em biết không?”

Diệp Hoài Tây bị nhiệt khí thổi tới quên phản kháng, tiếp theo lại tiếp xúc như có như không, làm cho hắn không có nghe Cố Tử Khung nói, chờ tới khi hắn nghe người này cười ra tiếng, hắn mới phản ứng lại, hé ra khuôn mặt căng chặt nói: “Em muốn biết cái gì?”

“Em muốn biết nhiều lắm. Nhất thời cũng không nói hết được, đành phải dùng thời gian cả đời để hiểu biết anh, chậm rãi đào móc.” Cố Tử Khung tới gần hắn vô cùng thân thiết nói.


Diệp Hoài Tây cảm thấy ngứa ngứa, lại không được tự nhiên tạo ra khoảng cách của hai người, hạ mắt nhìn hắn: “Cha mẹ anh thực có thể  nói năng không lễ độ với em, thái độ không tốt, còn có thể ngăn trở nhiều hơn.”

“Vậy cũng không tính là gì.” Cố Tử Khung nói, nắm chặt tay hắn, đặt ở trước ngực mình, “Chỉ cần anh thừa nhận em. Anh và em kết hôn, cũng không phải là bọn họ. Đúng là thái độ của bọn họ rất quan trọng, nhưng dù sao đối với hôn nhân của hai ta cũng là người ngoài.”

Diệp Hoài Tây không nói chuyện, chính là cẩn thận nhìn Cố Tử Khung.

Cố Tử Khung làm cho hắn thấy không hiểu ra sao cả. Không biết chính mình đã nói sai ở đâu.

Diệp gia nằm ở khu giàu có nhất của Tắc Bá Thản, hễ là người ra vào nơi này, không phú thì quý.

Hai người dừng xe vào bãi, liền gặp một người nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, trong lòng ngực nửa ôm một thanh niên có diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, hai gò má thanh  niên hồng hồng, mắt hoa đào ẩn tình như nước, ôm lấy nam nhân thấp giọng nói cái gì.

Hai người Diệp Hoài Tây vừa thấy một màn này, tự giác bỏ qua một bên, nhưng thật ra thời điểm nam nhân anh tuấn thấy Diệp Hoài Tây, ánh mắt hơi hơi tạm dừng, khiến cho Cố Tử Khung nhìn qua.

Vừa thấy nam nhân liền gật đầu một cái.

Trong lòng Cố Tử Khung hiện lên một tia khác thường, cũng ép xuống phía dưới.

Nam nhân xoay mặt lại dỗ thanh niên trong lòng ngực, không biết nói cái gì, thanh niên được dỗ thành thật ôm lấy cổ hắn, cuối cùng bị ôm đi.

Cố Tử Khung mắt sắc thấy nhẫn ở trên tay thanh niên cùng với nam nhân là một đôi.

“Đi xa, còn nhìn?” Diệp Hoài Tây ở bên cạnh đột ngột lên tiếng.

Cố Tử Khung thu hồi ánh mắt: “Người nọ biết anh.”

Diệp Hoài Tây ‘ừ’ một tiếng không thể nghe thấy; “Trước đây có chơi đùa một khoảng thời gian.”

“Về sau thì sao?” Cố Tử Khung có hứng thú hỏi.

“Sau đó anh phát hiện mình là omega, liền tự động rời xa hắn.” Diệp Hoài Tây nói.

Cố Tử Khung nhếch mi: “Em cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

“Làm sao em lại cảm thấy như vậy?” Diệp Hoài Tây nới lỏng bàn tay đang toát mồ hôi bị Cố Tử Khung nắm hỏi.


“Vừa rồi ánh mắt nam nhân kia nhìn anh thật sạch sẽ, còn có vài phần quen thuộc, không giống như anh nói trước đây chơi đùa một đoạn thời gian, giống như là thường xuyên có liên lạc.” Cố Tử Khung nói, “Thời điểm hắn thấy em, còn hướng em gật đầu, đã nói lên hắn biết em, cùng người khác không giống,  hắn biết em là người trong lòng anh.”

Diệp Hoài Tây phản ứng thực bình thản, ít nhất Cố Tử Khung không nhìn ra được gì trên mặt hắn, người này một khi muốn ngụy trang cảm xúc, quả nhiên là cẩn thận.

“Phong cảnh bên này không tồi.” Cố Tử Khung nhìn ra hắn không muốn nói, liền ngắm nhìn chúng quanh nói sang chuyện khác.

“Hắn là bạn trước đây của anh, là một alpha thông minh rất có đầu óc buôn bán, từ nhỏ liền biểu hiện bất phàm, khi đó anh còn chưa biểu lộ tính hướng thứ hai, hắn cũng không để ý, dù sao hai nhà là thế giao. Năm bảy tuổi, đệ nhị tính thứ hai của anh xuất hiện.” Ánh mắt của Diệp Hoài Tây có chút trống rỗng, đi tới đèn đường màu vàng, có vẻ như bi thương trống rỗng, “Cha anh biết anh là omega có chút thất vọng, tính toán đưa anh đến học viện liên bang, bị mẫu thân ngăn lại. Mẫu thân của anh là một omega, đối với chế độ omega của liên bang rất là hiểu biết, nàng không hy vọng ta trở thành một công cụ sinh đẻ không thể lựa chọn người nhà, vì thế, cắt đứt tuyến thể của anh, cũng bắt đầu nghiên cứu  thuốc ức chế omega.”

Cố Tử Khung bỗng nhiên nắm chắt tay hắn, rất là dùng sức.

Thanh âm Diệp Hoài Tây không có phập phồng gì, bình thản nhẹ nhàng, càng là như vậy càng khiến cho Cố Tử Khung đau lòng, hắn nói: “Bọn họ ban đầu nói là muốn nghĩ cách giải quyết chuyện anh là omega, làm cho anh giống như những đứa nhỏ nhà khác lớn lên bình thường, anh tin. Sau đó anh phát hiện cho dù anh có nghe theo sắp xếp cắt đi tuyến thể omega, hay là ngoan ngoãn tiêm thuốc ức chế vào, cố gắng đi đến độ cao mà họ mong muốn, đều không nhận được một câu khen ngợi. Bởi vì anh ở trong mắt bọn họ là một người không hề hoàn thiện, vừa không phải là alpha cũng không hoàn toàn là omega, cho nên bọn họ không thừa nhận tất cả mọi việc anh làm.”

“Vậy anh năm đó một mình đi vào trùng động?” Cố Tử Khung không hiểu sao trong lòng lại căng thẳng, “Là không muốn sống nửa phải không?”

Diệp Hoài Tây lắc đầu: “Không phải, thất vọng hơn cũng sẽ không lại ôm hy vọng, cảm tình bị bọn họ đạp hư nhiều lần cũng không muốn lại trả giá nữa.”

“Vậy người bạn kia của anh đâu?” Vấn đề mà Cố Tử Khung chân chính muốn hỏi chính là nam nhân anh tuấn kia.

Diệp Hoài Tây không thể không rõ tâm tư cẩn thận của hắn, liếc hắn một cái nói; “Lúc ấy hắn nói qua nếu có việc gì, thì cứ tìm hắn.”

“Chỗ dựa rất lớn.” Cố Tử Khung nói.

“Đừng ghen lung tung.” Diệp Hoài Tây nói, “Hắn đã kết hôn rồi.”

“Em biết.” Cố Tử Khung thở dài, “Em chính là cảm thản từ đáy lòng. Nghe anh nói qua, ba mẹ anh có phản đối hay không cũng không quan trọng.”

“Ừ.” Diệp Hoài Tây đáp, đi đến trước đại môn yên tĩnh, đứng lại, “Tới rồi.”

Cố Tử Khung nhìn nhìn đại môn, lại nhìn nhìn hắn: “Nếu không lại đi bộ một vòng, chúng ta lại đến?”

“Sợ?” Diệp Hoài Tây cong khóe môi hỏi.

Cố Tử Khung: “Em liền cảm thấy những việc cha mẹ anh làm khiến cho em thực tức giận, vận nhất nhìn thấy người không khống chế được cảm xúc, trực tiếp mở miệng oán giận, khiến bọn họ giận dữ, ở trên quang võng lại lên án mạnh mẽ em, khiến cho toàn bộ người ở trên quang võng chống lại vậy việc kết hôn của anh và em làm sao bây giờ?”

Diệp Hoài Tây không nghe hắn nói bừa, trực tiếp đẩy cửa ra, đem người dẫn vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận