Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Lời này nói ra giống như Diệp Hoài Tây là một món hàng, làm cho ngực Cố Tử Khung nhảy dựng lên, thật cẩn thận nhìn Diệp Hoài Tây, kết quả người nọ giống như không nghe, chậm rãi đánh giá quầy bán quà vặt.

Cố Tử Khung túm lấy bà Cách Lâm:”Ngài có thể chú ý đến lời nói của cháu được hay không? Đừng ở trước mặt hắn nói những lời làm cho người ta hiểu lầm, khiến cháu không cần mặt mũi?”

Bà Cách Lâm trừng lớn ánh mắt, cảm giác sâu sắc không thể tưởng tượng: “Cháu vừa rối nói muốn cái gì? Lặp lại lần nữa, bà hoài nghi lỗ tai bà bị điếc, nghe lầm.”

Cố Tử Khung lại liếc mắt nhìn Diệp Hoài Tây một cái, Diệp thiếu tướng trong trẻo lạnh lùng cũng không phải người gần gũi đã muốn đi tới bên kia, cũng không chú ý bên này, hắn vừa nhìn vừa nói: “Con lần này trở về thực sự là có chuyện lớn, không phải nói bậy. Tạp Nạp Nhĩ đã đến Na Ba Nhĩ, bà chú ý một chút đừng gặp phải hắn.”

“A? Lão bất tử kia không có tới?” Bà Cách Lâm cười lạnh, trong mắt phát ra hận ý, “Cháu yên tâm, nợ còn chưa đòi lại được, bà sẽ không để cho chính mình chết. Bà muốn tận mắt nhìn thấy cái người hai tay dính đầy máu kia nhận được hậu quả xấu!”

Cố Tử Khung thấy bước chân của Diệp Hoài Tây chuyển hướng đi vào bên trong, mi tâm nhất thời nhảy dựng: “Cháu đã trở thành người quyết sách của quân đoàn Phượng Loan, chuyện thứ nhất đồng ý với bà đã làm được, hai chuyện còn lại thì đang tiến hành, cháu sẽ không để cho bà thất vọng.”

“Vậy hắn sao lại thế này?” Ánh mắt bà Cách Lâm quét về phía Diệp Hoài Tây.

Hô hấp của Cố Tử Khung cứng lại, bỗng nhiên nhớ tới cuộc đối thoại của hắn và bà Cách Lâm khi hắn rời khỏi quầy bán quà vặt, lúc này nhắc lại chuyện xưa, hắn như thế nào đều cảm thấy hai má thật nóng nóng. Vì thế hắn một bên đen mặt một bên xấu hổ: “Cháu thừa nhận cháu thích hắn, cho nên chuyện kia….”

Bà Cách Lâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Hoài Tây, tràn đây ý tứ hàm xúc không rõ ràng.

Diệp Hoài Tây không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, cho dù Cố Tử Khung không ngại hắn ở đây, vì tránh cho bà Cách Lâm băn khoăn, hắn tự động tránh đi. Hắn đã thấy rất nhiều đồ vật lui tới ở Tắc Bá Thản, đại đa số đều có lịch sử năm sáu năm, bởi vậy có thể thấy được trình độ lạc hậu ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ.

Quầy bán quà vặt không tính lớn, hàng hóa lại rực rỡ muôn màu, Diệp Hoài Tây sau khi đi qua ba bốn loại hàng hóa, ở một góc hẻo lánh thấy một cánh cửa mở rộng.

Hắn nghĩ nghĩ, dừng lại bước chân đi đến bên kia, xoay người đi ra ngoài, tính tính thời gian hai người kia hẳn là tán gẫu xong rồi. Khi quay người lại liền trực tiếp tiến vào trong ngực người tới, hắn vừa định lui về phía sau, đã bị người giơ tay ôm lấy, chỉ nghe người này cười nhẹ nói: “Bắt được rồi, để cho em nhìn chút nào tiểu mĩ nhân.”

Diệp Hoài Tây: “…. Tránh ra.”

“Kêu một tiếng ca ca tốt, em liền cho anh đi.” Thanh niên chạm vào bả vai hắn, mặt dày nói.


Diệp Hoài Tây nâng lên mí mắt nhìn người đang chọc ghẹo vô liêm sỉ, mắt phượng đầy nước giống như nhìn trộm, thấy ánh mắt của Cố Tử Khung tối lại, vài ngày gần đây không biết là do giấc ngủ hay là do Diệp Hoài Tây bị dấu hiệu, ánh mắt nhìn hắn có chút câu nhân.

Câu tâm của Cố Tử Khung dao động, không thể khống chế.

“Cố Tử Khung.” Diệp Hoài Tây gọi một tiếng.

Cố Tử Khung lập tức đứng thẳng lưng, nhìn hắn, còn nghiêm chỉnh hô khẩu hiệu.

Diệp Hoài Tây đi qua trước mặt Cố Tử Khung: “Đi tìm Mã Hiết Nhĩ.”

“Biết hắn ở đâu sao?” Cố Tử Khung đuổi theo hỏi.

Diệp Hoài Tây thuận tay lấy một tấm bản đồ về trấn nhỏ Na Ba Nhĩ trên quầy hàng, hướng bà Cách Lâm mỉm cười có chút nhã nhặn lễ phép, dẫn Cố Tử Khung rời khỏi quầy bán quà vặt.

“Đây.” Diệp Hoài Tây ở trên mặt bản đồ vẽ một vòng tròn, Cố Tử Khung thuận tiện vừa thấy, liền hạ mi.

Nếu muốn tìm nơi độc đáo ở trong trấn ngoài quán bar ra, thì sòng bạc chính là một địa phương tốt. Cho dù có tiền hay không có tiền đều thích chơi hai cái này, việc làm ăn ở chỗ này chỉ có thua quán bar ở trong trấn mà thôi.

Đi bộ ra khỏi con đường nhỏ, hai người đi đến đầu đường đối diện sòng bạc thì dừng lại, nhìn về nơi đang mở rộng cửa, thời gian buôn bán của sòng bạc là hai mươi bốn giờ, bên trong có thể lờ mờ nhìn thấy được nhóm cờ bạc chơi suốt đêm, vẻ mặt buồn ngủ chậm chạp còn đang ra sức vật lộn.

“Chờ ai sao?” Cố Tử Khung đợi một hồi, phát hiện Diệp Hoài Tây không tính động, cúi người kề sát vào hỏi.

“Em biết.” Diệp Hoài Tây nói.

Nhận được câu trả lời, Cố Tử Khung sẽ không hỏi lại, vài phút sau, từ góc đường chui ra vài người, lấm la lấm lét hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy Diệp Hoài Tây, ánh mắt của  người cầm đầu liền sáng lên, lại nhìn thấy Cố Tử Khung, ánh sáng đột  nhiên bị bóp lại, liền giống như ánh đèn bị cắt dây điện, bụp một cái liền không có.


“Ồ, thật đúng là quen biết.” Cố Tử Khung nhìn thấy trên mặt tiểu lưu manh tràn ngập cự tuyệt, nở nụ cười, « Lại đây, còn nhớ rõ tôi sao? »

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi liền khiến bảy người nhớ tới lần bị giáo dục ở trong toilet, phản xạ có điều kiện khiến cho người ta muốn xóa cũng không được, bảy người giống như nhớ tới cái gì sợ hãi, run run rẩy rẩy, trăm miệng một lời : « Nhớ rõ ! »

« Trí nhớ không tồi. » Cố Tử Khung khen một câu.

Người đứng đầu bọn lưu manh nhìn như muốn khóc, thà phải chết không sống cười, nịnh nọt nói : « Ngài có việc gì cần dặn dò, cam đoan khiến cho bạn ngài thỏa mãn, không tìm ra khuyết điểm gì. »

Diệp Hoài Tây không nói lời nào, vậy người nói chuyện tự nhiên biến thành Cố Tử Khung, không biết người nọ có phải là trời sinh làm lãnh đạo, dần dần đã lôi kéo được người, chi nghe thấy thanh âm thiếu niên không chút để ý hỏi : « Trong khoảng thời gian này có làm chuyện gì trái pháp luật hay không ? »

Bọn côn đồ chỉ sợ hắn, câu hỏi đi thẳng vào vấn đề này, thiếu chút nữa khiến người quỳ ở trên mặt đất : « Không có, tuyệt đối không có, tôi thề ! »

« Thực không có ? » Cố Tử Khung hỏi.

« Thật sự không có ! » bọn con đồ bị hỏi có chút tức nước vỡ bờ, bọn tiểu đệ ở phía sau thấy thế, đều nhanh chóng làm chứng, tranh nhau mà nói ?? hỗn loạn thành một đoàn.

« Thực không có, hiện tại lão đại mang chúng ta đi bảo vệ bình an của trấn nhỏ, ai gây chuyện chúng ta liền cảnh cáo người đó, tuyệt đối không làm chuyện quốc gia không cho phép. »

« Đúng vậy đúng vậy, trong khoảng thời gian này chúng ta còn được khen, nói giống người tốt. »

« Đúng vậy, chúng ta thật sự đã cải tà quy chính ! »

« Lại nói, ở đây thật lâu không có omega lui tới, chúng ta nếu muốn làm cái gì, cũng không có đối tượng, dù sao cũng không có huynh đệ nào làm ẩu cả ? »

…..


Mày Cố Tử Khung nhăn lại, nâng tay ngăn lại tranh cãi ầm ĩ, hắn hỏi : « Thật sự không có omega nào đến đây ? »

Bọn côn đồ hung hăng trừng mắt nhìn tiểu đệ để lộ, quay sang liền như khóc tang, cảm giác chính mình không sống được lâu, ở cái nhìn chăm chú của Cố Tử Khung, hắn đập bình ném hũ nói : « Đúng, trước kia cách vài ngày sẽ có omega gần kì động dục đi ra, như là không hiểu chuyện tự mình chạy tới đây, nơi này hẻo lánh người lại không nhiều, rất khó nhìn thấy…. Chúng ta liền, sẽ rất khó không chế bản thân, làm chuyện này, thực sự không phải là tôi có tư tâm muốn làm. »

« Câm miệng. » Cố Tử Khung lạnh giọng quát một tiếng, « Chuyện làm sai thì sẽ muốn tẩy sạch, tìm các người lại đây không phải là muốn tính sổ, có việc nhờ các người giúp. »

Bọn côn đồ thấy bộ dạng hắn biến ảo quá nhanh bị dạo sợ, lờ mờ hỏi : « Ngài có việc gì thì cứ nói, đừng nói giúp đỡ hay không giúp đỡ, khiến tôi sợ hãi. »

« Anh sợ cái gì ? » Cố Tử Khung liếc hắn một cái, « Đi nơi đó, giúp tôi mang một người ra đây, thuận tiện nói với hắn một câu. »

« Ai ? » Bọn côn đồ hỏi.

« Mã Hiết Nhĩ Francis. » Cố Tử Khung nói, ánh mắt nhìn người đứng đầu bọn côn đồ, trong ánh mắt hiện lên một tia không vui, hắn nhếch mi, « Anh cùng hắn từng quen biết ? »

« Không có không có, làm sao sẽ như vậy. » Khuôn mặt bọn côn đồ xấu hổ.

Diệp Hoài Tây ở một bên không lên tiếng đột nhiên nói : « Làm thỏa đáng chuyện này là được, nói với hắn, chim bay ở cánh rừng vùng ngoại ô. »

Bọn côn đồ : « Có ý tứ gì ? »

Cố Tử Khung nâng tay chỉnh ống tay áo, bọn côn đồ sợ tới mức theo bản năng lùi về phía sau ôm lấy đầu, hắn nở nụ cười : « Không nên hỏi thì đừng hỏi, biết không ? »

« Biết biết. » Bọn côn đồ liên tục gật đầu, « Chúng ta đi đây. »

« Đi thôi. » Cố Tử Khung khẽ nâng cằm, bọn côn đồ giống như là nhận được mệnh lệnh, mang theo các tiểu đệ nhanh như chớp chạy đi xa, trong nháy mắt liền tiến vào sòng bạc.

« Tìm một chỗ chờ ? » Cố Tử Khung hỏi.

« Quay về quân hạm. » Diệp Hoài Tây thu hồi thông tấn khí, thản nhiên nói.


Cố Tử Khung không ý kiến, ánh mắt thoáng nhìn cuộc trò truyện trên thông tấn khí của hắn chưa kịp tắt, đối tượng nói chuyện phiếm là phó tướng La Thụy, nội dung nói chuyện phiếm rất đơn giản : thời cơ thích hợp, tặng lễ tới cửa.

Tặng lễ gì, ai cho ai ? hết thảy đều không biết.

Diệp Hoài Tây rốt cuộc ở sau lưng chính  mình đang đùa cái gì ? Cố Tử Khung buồn bã chớp mắt một cái, chẳng sợ người  ngủ thẳng, vẫn là không có cách nào thắng được đối phương thẳng thắn thành khẩn, nhưng nghĩ lại, hắn bình thường có làm được điểm ấy hay không, nếu chính mình không thể làm được, vậy không có mặt mũi yêu cầu người khác nhất định phải làm được, phải tôn trọng lẫn nhau, cũng là thản nhiên. Cố Tử Khung điều chỉnh tốt tâm tư, đuổi theo bước chân của Diệp Hoài Tây.

« Nắm tay không ? » người bên người hỏi.

Diệp Hoài Tây nâng mắt nhìn thanh niên một cái, chủ động nắm tay : « Cùng Bá Ni gặp mặt, có khẩn trương không ? »

« Không có gì phải khẩn trương. » Cố Tử Khung nói, « Nơi này thoạt nhìn là địa bàn của hắn, nếu thật sự tính toán, thì cũng không rõ ai chiếm được phần lớn hơn nữa. »

« Nếu như không có sự chắc chắn, Bá Ni sẽ không dễ dàng hành động. » Diệp Hoài Tây nói, « Hắn ở Tắc Bá Thản đã chuẩn bị đường lui. »

« Em nhận được tin tức, thời gian gần đây bệ hạ cùng hoàng hậu ầm ĩ túi bụi, vợ chồng thủy hỏa bất dung, gặp mặt ngay cả nói cũng không nói. » Cố Tử Khung nói, « Ngày hôm sau khi tin tức anh cùng em kết hôn được truyền ra, hoàng hậu nghe được chuyện này liền cùng hoàng đế ầm ĩ lớn một trận, lúc trước Cố Thiên Lung cũng đã thỉnh cầu qua, bị bệ hạ bác bỏ, mà lần này bệ hạ lại gật đầu, làm cho hoàng hậu cảm thấy hắn bắt đầu thiên vị em, sinh ra uy hiếp đối với Cố Thiên Lung. Bà ta ngồi không yên, giựt dây Cố Thiên Lung đoạt vị. »

« Ba ta thật đúng là dám làm. » khóe môi Diệp Hoài Tây lộ vẻ có chút giống trào phúng.

« Nếu bà ta không dám, hoàng hậu đâu tới phiên bà ta làm. » Nói đến vị trí hoàng hậu, trong ánh mắt Cố Tử Khung hiện lên một tia đau đớn, thời điểm mẹ hắn bị buộc chết, hắn còn nhỏ, căn bản không nhớ rõ hình dạng của nàng, nhưng mơ hồ bên tai luôn có một giọng nói mềm mại dỗ hắn đi vào giấc ngủ, khiến cho hắn nhớ tới tận hôm nay, khó có thể quên mất.

« Thật trùng hợp. » Diệp Hoài Tây cười nhẹ một tiếng, « Hoàng hậu cùng Bá ni có cùng suy nghĩ với nhau, nếu hai người không có  liên hệ qua, anh thật sự sẽ hoài nghi bọn họ đã bàn bạc từ trước, cùng nhau lừa gạt Cố Thiên Lung. »

« Căn cứ theo bản ghi chép La Thụy cung cấp, ngày chúng ta đi Hỗn Long Loan hai người cũng có liên hệ qua, đó đại biểu Cố Thiên Lung đi tới ngục giam Tinh Hải không phải ngẫu nhiên ? » nói tới đây, Cố Tử Khung liền nhớ tới tổ đặc biệt vừa mới được thành lập, có chút buồn cười, « Lỡ như ngục giam trưởng thật sự là Cố Thiên Lung phái người giết, vậy vở kịch đó liền rất phấn khích. »

Diệp Hoài Tây cũng cười một chút ; « Không biết Cố đại hoàng tử thật thà lúc này có đến đây không. »

Cố Tử Khung lắc đầu : « Rất khó nói, có thể còn chưa nghĩ tới chính mình bị bán không còn một mảnh. Em liền đặc biệt muốn xem, bệ hạ nếu biết được đứa con mình đào ruột đào gàn muốn nâng đỡ thượng vị, một lòng muốn đoạt vị của hắn, vẻ mặt khẳng định sẽ rất phấn khích. »

Diệp Hoài Tây thật sâu nhìn hắn một cái, cúi đầu che lại tình tự ở trong mắt : « Trước tiên nên chứng thực thiếu gia Bá Ni trong lời đồn đang ở Tắc Bá Thản chờ anh về kết hôn, rốt cuộc đang ở đâu. »

Vẻ mặt Cố Tử Khung lạnh lùng : « Nghĩ muốn báo thù cho đệ đệ nghĩ đến điên rồi, thật ghê tởm ? »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui