Cố Tử Khung buông ống tay áo, khom thân thể hướng Diệp Hoài Tây, trên mặt có nụ cười nhạt, thấp giọng hỏi: “Nếu tôi muốn có quỳ long, nên làm như thế nào, anh mới có thể cho tôi?”
Diệp Hoài Tây không quá thích ứng cùng người khác đứng gần như vậy, theo bản năng muốn lùi ra phía sau, thấy đáy mắt Cố Tử Khung có vài tia hoảng loạn không rõ, hắn đột nhiên dừng lại thân mình, nhìn thẳng vào đáy mắt đối phương: “Có cách vừa đơn gian vừa trực tiếp nhất.”
Cố Tử Khung: “Sao?”
“Câu khôi phục thân phận nhị hoàng tử liên bang, hướng bệ hạ nói lên nhu cầu của mình, theo tính cách của bệ hạ, chuyện này tám phần mười sẽ giao cho tôi đi làm, đến lúc đó cậu muốn quỳ long, cũng là biết thời biết thế.” Diệp Hoài Tây nói rất chi tiết.
Trong quá trình Cố Tử Khung nghe hắn nói không ngừng lắc đầu, cho đến khi hắn nói xong, mới nhìn hắn có ý, lừa gạt ôn nhu, giọng nói dụ dỗ cơ hồ hóa thành bản chất gãi ngứa ở trên người Diệp Hoài Tây: “Cách này tôi không thích, tôi thích anh tự nguyện tặng nó cho tôi, không hề giữ lại.”
Lời này nghe ra thật đúng là người ngay thẳng sẽ nghĩ theo kiểu ngay thẳng, người có ý thì sẽ nghĩ theo kiểu có ý, Diệp Hoài Tây là người trước, nội tâm không hề dao động, vẻ mặt còn không chịu nổi, Cố Tử Khung là người sau, những đen tối ở trong lòng đã hoàn toàn được tống hết ra ngoài, hận không thể dụ dỗ bôi đen toàn bộ Diệp Hoài Tây.
“Cậu tới vừa lúc, quỳ long ngày hôm qua vừa làm xong, giữa trưa hôm nay đưa tới.” Diệp Hoài Tây không cùng Cố Tử Khung dây dưa, ngược lại bắt đầu nói đến vấn đề của cơ giáp, “Đây không phải lễ vật, là vật thí nghiệm được bộ chế tạo cơ giáp đưa tới.”
Cố Tử Khung không tin, lại có chuyện vừa lúc như vậy, hắn tới đây liền đụng phải cơ giáp đưa tới thí nghiệm, đây rõ ràng là Diệp Hoài Tây dựa theo thân thể hắn mà chế tạo ra, mặc kệ Diệp Hoài Tây nói như thế nào, Cố Tử Khung liền cho rằng quỳ lòng là Diệp Hoài Tây tặng cho mình.
Diệp Hoài Tây nói hai lần, bộ dạng Cố Tử Khung đều không tin, hắn cũng lười nói nhiều. Khi lão tư tặng lễ vật có học trò, cũng không có gì đáng trách. Cùng lắm thì hắn tự mình làm thực nghiệm cho quỳ long, đỡ cho Cố Tử Khung tìm ra được vấn đề.
Hắn đã buông tha giải thích, nghĩ phải xử lý quỳ long như thế nào, bên kia Cố Tử Khung đang vui mừng, thường thường sở sờ cổ tay, ánh mắt có chút say đắm.
Diệp Hoài Tây có chút chịu không nổi xoay người: “Xuất phát đi.”
“Được.” Cố nhị hoàng tử tự mình tưởng tượng đến thần hồn điên đảo, bây giờ Diệp Hoài Tây nói cái gì chính là cái đó, ngoại trừ thuận theo cũng không có ý kiến khác.
“Bên này.” Diệp Hoài Tây đi lên một thông đạo khẩn cấp, thấp giọng nói.
Cố Tử Khung ngẩng đầu nhìn dòng chữ màu xanh biếc, nghĩ thầm rằng: một chiêu treo đầu dê bán thịt chó thật tốt, thủ đoạn bịp bợp trong quân đoàn thật là nhiều.
Nếu ban đêm dò xét ngục giam Tinh Hải, vậy không khiến cho người khác chú ý. Xe huyền phù của Diệp gia cùng quân đoàn cũng không thể sử dụng, chỉ có thể tìm những loại xe mọi người thường dùng. Đi ra thông đạo, liền nhìn thấy một xe huyền phù vô cùng bình thường, Cố Tử Khung cái gì cũng chưa nói, còn giơ ngón tay cái với Diệp Hoài Tây, chuẩn bị đầy đủ, xem ra đã sớm tính toán đến chuyện này, ngay cả trang bị cũng chuẩn bị rất tốt, tâm tư của Diệp Hoài Tây làm cho Cố Tử Khung bội phục.
“Tôi thật muốn khen anh thật tốt. Nhưng nghĩ tới khen anh, thì rất nhiều năm trước anh đã nhận qua vô số lời khen, hiện tại tôi lại nói thì cũng không có gì ấn tượng. Cho dù như vậy, tôi còn muốn nói một câu, anh thật lợi hại.” Cố Tử Khung ngồi trên xe huyền phù, hướng Diệp Hoài Tây đang cài đặt có Yển Nguyệt ở trong xe huyền phù thành tâm nói.
“Ừ.” Diệp Hoài Tây phản ứng rất lãnh đạm, chờ Yển Nguyệt chính thức tiếp nhận toàn bộ xe huyền phù, hắn mới đi tới sô pha cách Cố Tử Khung một đoạn ngồi xuống, nửa tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt khẽ nhắm nhìn về phía Cố Tử Khung, “Cố Tử Khung, cậu làm sao biết việc này?”
Diệp Hoài Tây đã muốn hỏi việc này thật lâu, khi hai người gặp nhau ở ngưng tràng khu phòng ở của giáo sư đại học Thanh Tây Nhĩ thì bắt đầu, vấn đề này đã cắm rễ ở trong lòng hắn, mãi cho đến lúc nãy, Cố Tử Khung gửi đến bốn chữ ngục giam Tinh Hải, sự hoài nghi giống như khinh khí cầu, càng lúc càng lớn càng ngày càng bành trướng, làm cho hắn không tự chủ được suy nghĩ miên man. Cố Tử Khung làm sao lại có thể biết được nhiều manh mối bí mật như vậy, vì sao lại đoán được hắn muốn đi ngục giam Tinh Hải, vì sao lại xuất hiện ở trong này, tất cả mọi thứ chỉ là trùng hợp hay sao?
Trong nháy mắt Cố Tử Khung rất muốn đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Diệp Hoài Tây, nhưng hắn không thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...