Editor: Thơ Thơ
Buổi chiều, lúc Chương Diệc bồi Tô Nhiên đi bệnh viện tái khám, nhận được điện thoại Alan.
Giọng thiếu niên trong trẻo mang theo thoải mái và vui sướng trước nay chưa từng có.
"Diệc, rất nhanh em cũng có thể đi đế quốc nhìn anh."
Chương Diệc liếc nhìn pha lê trong suốt sau phòng kiểm tra, anh quay người, đi tới hành lang yên tĩnh.
"Alan, tôi không hiểu. Cậu cực khổ lâu như vậy, nỗ lực lâu như vậy, thậm chí Katherine đều... Cậu như vậy đáng giá không?"
"Không có gì đáng giá hay không." Alan nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chỉ có em muốn làm hay không." Thơ_Thơ_ddlqd
"Katherine hi sinh, em sẽ không quên. Tra Lý sớm muộn sẽ trả giá cái anh ta nên đánh đổi."
Chương Diệc thở dài, việc đã đến nước này, anh chỉ có thể chống đỡ quyết định của Alan.
"Vậy sau đó, cậu định làm như thế nào?"
"Khăn Calitri khắc muốn cho em tiến vào viện tham chính, bất quá em còn phải suy nghĩ một chút. Em cũng không muốn cả ngày cùng với nhóm lão già ngoan cố không thay đổi giao thiệp."
Chương Diệc bật cười: "cậu nha."
"Bất quá có thể xác định chính là, sau đó em có nhiều thời gian giúp anh hơn." Alan ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn khung ảnh góc trên bên phải, ánh mắt dần dần trở nên xa xưa: "Diệc, anh biết khi còn bé người em hâm mộ nhất là ai không?"
"Hả?" Chương Diệc chăm chú lắng nghe.
"đứa nhỏ đó xuất thân gia đình bình thường." Alan nhìn chăm chú khuôn mặt mẹ tuổi trẻ mỹ lệ bên trong khung ảnh, không biết nhớ lại cái gì, con ngươi xanh biếc xẹt qua một tia phiền muộn: "Đã từng, em cũng có cuộc sống như thế, mặc dù không có cha của em, thế nhưng em có một người mẹ đẹp đẽ ôn nhu, cuộc sống của chúng tôi yên bình mà hạnh phúc, mãi đến khi người của hoàng thất xuất hiện... Không bao lâu, mẹ của em liền âu sầu mà chết, em cũng cả ngày sinh sống ở bên trong lo lắng sợ hãi, không thể không ngụy trang thân phận Alpha của mình, cong đuôi làm người. Cái người em gọi là cha chưa từng có cùng em ăn qua một bữa cơm tối, ông ta rất bận, vẫn là có công vụ, em thường thường một mình lẻ loi mà đợi ở trong phòng. Em không tín nhiệm anh chị em của em, bọn họ cũng không tin em. Tuy rằng ở trong vô số người hâm mộ, mà em lại cảm thấy được chính mình càng giống như ở bên trong một cái lao tù tinh xảo, một khắc cũng không có tự do."
"em bị quyền lợi và dục vọng trói buộc quá lâu, chỉ có ngày hôm nay, em mới cảm thấy được mình chân chính có được giải phóng." Thơ_Thơ_ddlqd
Chương Diệc nghe Alan nói mấy câu, anh nhìn đường phố phía xa, lông mày nhíu chặt rốt cục triệt để giãn ra.
"Chúc mừng cậu, khôi phục sự tự do."
Alan nở nụ cười "Ha ha": "em cũng phải chúc mừng anh, nghe nói anh muốn đi đại học quân sự đế quốc dạy học?"
"Ừm." Chương Diệc ngượng ngùng rũ mắt xuống: "Còn không biết có thể trấn được nhóm giáo sinh không phục quản quân hay không đây."
Anh nhớ tới năm đó lúc mình ở đại học đế quốc, bởi vì cấp cao bảo đảm đưa đi vào, quả thực là đôi mắt ở trên đỉnh đầu, cả ngày vênh váo tự đắc, thỉnh thoảng liền cùng huấn luyện viên đối nghịch, bị phê bình bị mắng không ít. Bây giờ suy nghĩ một chút, nhưng mà niên thiếu ngông cuồng, thời gian hạnh phúc.
"anh cũng từng làm qua hạm trưởng, còn sợ một đám quân giáo sinh?" Alan trêu chọc anh; "Diệc, lá gan của anh càng ngày càng nhỏ."
"Dù sao cũng là quan mới tiền nhiệm, không giống nhau." Chương Diệc quay đầu liếc nhìn kiểm tra phòng, Tô Nhiên đã đứng dậy đi ra ngoài, anh còn muốn đi hỏi kết quả kiểm tra, không thể không sớm kết thúc trò chuyện với Alan.
"Thế nào?" Nhìn thấy Tô Nhiên nhấc theo cuộn phim đi ra, Chương Diệc vội vã nghênh đón.
"Bác sĩ nói khôi phục rất tốt." Tô Nhiên cười cười với anh, liền nhấc lên chân trái trước sau đạp hai lần: "anh xem, đã không khác người bình thường lắm."
"Vẫn cần chú ý." Từ khi muốn thay phiên chăm sóc hai bệnh nhân Chu Dĩ Nam và Tô Nhiên, Chương Diệc cảm thấy được chính mình càng ngày càng có khuynh hướng giống bảo mẫu: "Thương tổn gân động cốt một trăm ngày, không thể xem thường."
"Ừ." Tô Nhiên chỉ nhìn anh cười.
Chương Diệc cũng biết anh nghe không nghe lọt tai, đang muốn nói thêm hai câu, đồng hồ liền lách tách vang lên. Thơ_Thơ_ddlqd
"Chương tiên sinh, Chu tướng quân vừa ngất xỉu..."
Hơn nửa tháng này, loại điện thoại này Chương Diệc đã tiếp nhận vô số lần. Anh cũng chưa có vừa bắt đầu liền thất kinh, mà là bình tĩnh nói: "Tôi đi qua rất nhanh."
"Tôi đi cùng anh." Tô Nhiên nắm chặt tay anh.
Hai người nhanh như chớp chạy tới Chu trạch, lầu một đèn đuốc sáng choang, hết thảy nhân viên y tế đều như sẵn sàng đón quân địch mà canh giữ ở bên giường bệnh Chu Dĩ Nam.
Chương Diệc đi tới, đoàn người tự động tách ra, anh thấy mi mắt Chu Dĩ Nam nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt đang nằm trên đệm chăn, rũ mắt xuống, nắm chặt tay anh.
Nhìn Chu Dĩ Nam như vậy, anh vẫn cứ cảm thấy đau lòng, sẽ cảm thấy ngay cả hô hấp đều không thở nổi, nhưng so với mấy lần trước, tâm tình anh đã vững vàng rất nhiều. Bởi vì anh biết đến, anh ta còn có thể tỉnh, sẽ lần thứ hai sống sờ sờ mà đứng ở trước mặt anh. Này đó thống khổ và dày vò, đều sẽ tới.
"Chương tiên sinh, chúng tôi còn muốn cho Chu tướng quân dùng thuốc, mời ngài tạm thời tránh một chút."
Chương Diệc gật đầu, anh ra ngoài phòng, nhìn thấy Tô Nhiên đang đứng cạnh ghế sa lon.
"Thế nào?"
"Đang dùng thuốc." Chương Diệc không có nhận ra được giọng điệu mình đang run rẩy.
Tô Nhiên đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Chương Diệc dựa vào trong lồng ngực của anh, cảm thụ được nhiệt độ trên lồng ngực thanh niên, viền mắt bất tri bất giác trở nên ướt át.
"Đừng lo lắng, tướng quân sẽ chịu nổi." Tô Nhiên nhẹ vỗ về tóc của anh.
"Ừm..." Chương Diệc không nói ra được sự lo lắng của chính mình. Quá khó khăn, anh hoàn toàn không dám tưởng tượng loại dằn vặt sống không bằng chết này nếu như gia tăng ở trên người anh, anh có thể thẳng thắn tự sát hay không, xong hết mọi chuyện. Nghĩ đến quá khứ Chu Dĩ Nam chịu đựng thống khổ, trái tim của anh càng quặn đau từng trận. Thơ_Thơ_ddlqd
"Tướng quân sẽ không muốn nhìn đến bộ dáng này của anh." Tô Nhiên rõ ràng nói cái gì mới có thể an ủi đến anh: "Chúng ta đi ăn cơm tối trước, sau đó tôi trở lại, anh tiếp tục ở đây cùng anh ta, được không?"
Chương Diệc gật đầu.
Bữa tối Chu trạch chiêu đãi khách khứa luôn luôn tinh mỹ, bất quá Chương Diệc không có khẩu vị gì, ăn vài miếng liền để đũa xuống.
"Lại ăn chút." Tô Nhiên với đĩa rau trong bát anh.
Chương Diệc suy nghĩ một chút, vẫn là bưng bát lên, cơm nước bên trong đều ăn sạch hết.
"Ngày mai trước tiên tôi đưa tiểu Nhị đi trường học, muộn chút tới đón anh." Cơm nước xong, Tô Nhiên ở cửa nói lời từ biệt cùng anh.
"Tốt, chớ quên mất cô bé." Nhiều ngày ở chung như vậy, Chương Diệc đã xem Tô Nhị là chính em gái ruột của mình.
"Ừm." Tô Nhiên hôn một cái ở khóe miệng anh, cười đi.
Chương Diệc nhìn theo anh lái xe rời đi. Anh trở lại trong phòng, đi trong thư phòng Chu Dĩ Nam tìm bản thơ ca cổ điển, đi tới phòng ngủ sát vách.
"Lạc cảnh vệ, khổ cực anh, tôi đến đây đi." Anh nói với cảnh vệ canh giữ ở bên giường bệnh.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Cảnh vệ lập tức nhường ra vị trí cho anh, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng ngủ.
Chương Diệc ngồi ở trước giường bệnh, từng tờ từng tờ mà liếc nhìn thơ ca cổ điển trong tay, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Chu Dĩ Nam trên giường mi mắt nhắm chặt.
Anh nhớ tới rất nhiều năm trước, lúc anh vẫn là bé trai, có một lần nóng sốt nằm viện, mơ màng nằm ở trên giường bệnh, Chu Dĩ Nam từ rất xa nơi đóng quân chạy tới nhìn anh. Anh ngồi ở bên giường của anh, tay lớn bao ở tay nhỏ bé của anh, cũng như thế này cả đêm không chợp mắt mà bồi tiếp anh. Sau đó anh hết sốt, đêm khuya tỉnh lại, làm thế nào cũng ngủ không được, Chu Dĩ Nam liền đọc thơ cổ điển cho anh, tiếng nói anh réo rắt, rất có từ tính, anh nghe liền không tự chủ ngủ thiếp đi. Trong mộng, đều là con mắt người kia ôn nhu lưu luyến. Thơ_Thơ_ddlqd
Nhớ tới chuyện cũ, trên mặt Chương Diệc kìm lòng không đặng lộ ra nụ cười hoài niệm. Bất quá nụ cười này rất nhanh ngưng tụ, chuyển thành sâu sắc thất vọng.
"em không phải... Ghét nhất... Thơ Cổ điển sao?"
Tay Chương Diệc lật trang sách, vui mừng nhìn về phía người trên giường: "anh đã tỉnh!"
Chu Dĩ Nam trừng mắt nhìn, trên mặt tuấn tú mà tái nhợt tràn ra một nụ cười: "em lật nhanh như vậy, không biết có đọc hiểu vài hàng không?"
"Ngược lại có anh chú giải, miễn cưỡng nhìn hiểu hơn một nửa đi." Chương Diệc nhắm mắt nói.
Chu Dĩ Nam khẽ cười, cũng không vạch trần anh. Tròng mắt của anh chuyển động, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
"Đêm nay bóng đêm rất đẹp."
Chương Diệc để sách xuống, cũng thuận tầm mắt của anh nhìn ra ngoài. Nơi đó, một vòng trăng lưỡi liềm màu bạc treo ở trong bầu trời đêm nhung đen, yên tĩnh mà an tường.
"Quả thật rất đẹp."
Anh liền không yên tâm quay đầu, nhìn về phía Chu Dĩ Nam: "Có còn nơi nào không thoải mái hay không?" Anh biết đến, mỗi lần sau khi dùng hết thuốc tỉnh lại, thân thể của anh đều sẽ sản sinh phản ứng kháng thuốc khác thường, lúc nhẹ chỉ là buồn nôn nôn mửa, lúc nặng bắp thịt toàn thân đều sẽ co giật.
Chu Dĩ Nam lắc đầu: "anh rất khỏe, hơn nữa xưa nay anh không cảm giác tốt như vậy." Mỗi một lần tỉnh lại, đối với anh mà nói đều khác nào tái sinh.
"Không cần cậy mạnh." Chương Diệc lo âu nhìn anh. Thơ_Thơ_ddlqd
Chu Dĩ Nam không nói lời nào, anh biết rằng, tuy rằng quá trình vẫn cứ dày vò, mà tình huống thân thể của anh đang chậm rãi cải thiện, số lần té xỉu cũng từng bước giảm bớt. Anh chỉ là cần thời gian.
"có phải là Bùi Tịch sắp trở về rồi không?" Chương Diệc nghe Chu Dĩ Nam hỏi.
Chương Diệc gật đầu: "Cuối tuần này."
"Alan đâu? Lúc nào đến đế quốc?"
Chương Diệc nhớ lại một phen trước cùng Alan điện thoại, không xác định nói: "Đại khái là tuần sau đi."
"Được." Chu Dĩ Nam tựa hồ mệt mỏi, anh nhìn ngoài cửa sổ, con mắt màu hổ phách có chút mệt mỏi mà nửa khép lại: "Chúng tôi bốn người, cần phải đàm luận..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...