Editor: Thơ Thơ
Cái vấn đề này xác thực làm khó Chương Diệc.
Chu Dĩ Nam ở trong lòng anh là dạng gì chứ? Như huynh trưởng ôn nhu dễ thân, vẫn là ánh hào quang trong lòng nhiều năm qua nhớ mãi không quên sao? Hoặc giả chấp nhận hai người đều là? Chương Diệc nhìn ánh mắt Chu Dĩ Nam mỉm cười, phát hiện mình căn bản không có cách trả lời vấn đề của anh. Ít nhất ở phòng hội nghị người đến người đi, anh căn bản không có cách nào đem giấu ở đáy lòng rất nhiều năm lại nói đi ra.
"Tiểu Diệc, Dĩ Nam. Các cậu cũng tới hả?" Một giọng quen thuộc chen vào, đem bầu không khí ám muội giữa hai người quấy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chương Diệc ngẩng đầu lên, thấy là Chương Liên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Chú hai."
"Chú Chương tốt."
Chu Dĩ Nam tự nhiên là nhận thức Chương Liên, anh đứng lên, bắt tay với ông. Chương Liên hỏi liên tiếp vài câu tình huống thân thể của anh, liền mời anh buổi tối cùng Chương Diệc đi nhà ông ăn cơm, Chu Dĩ Nam vui vẻ đáp ứng.
"Đúng rồi, hai ngày trước tiểu Lâm đi bệnh viện làm sinh kiểm, vừa vặn đụng tới Bùi Tịch, đứa nhỏ này cũng là, chính mình cũng bận tối mày tối mặt, nhất định phải hẹn chủ nhiệm khoa sản tự mình làm kiểm tra cho nó." Chương Liên lắc lắc đầu, thần sắc trong con ngươi thưởng thức, "Người ta giúp lớn như vậy, cuối cùng phải hồi báo một chút đi, cho nên ngày hôm nay chú cũng kêu Bùi Tịch đến, cơm nước xong người trẻ tuổi các người vừa vặn có thể cùng nhau nói chuyện phiếm."
Nhắc tới Bùi Tịch, biểu tình Chương Diệc và Chu Dĩ Nam cũng thay đổi. Chương Diệc không biết nên làm sao đối mặt Bùi Tịch, dù sao tối hôm qua anh mới biểu lộ cùng với mình, trên người anh còn có vết tích hai người qua đi... Hơn nữa chuyện tối ngày hôm qua, khẳng định Dĩ Nam vẫn để ý đi. Nghĩ tới đây, Chương Diệc không tự chủ quay đầu xem thần sắc Chu Dĩ Nam.
Chu Dĩ Nam rõ ràng lo lắng, anh cười cười, tự nhiên nói tránh đi, "Tiểu Lâm đã thành thân hả? Thật nhanh."
Nhớ tới vào lúc ấy, lúc đi nhà Chương lão gia giúp Chương Diệc học bổ túc, anh tình cờ có thể nhìn thấy đôi long phượng thai kia mặt mày mười phần giống nhau. Hai đứa nhỏ kia, một đứa hoạt bát đẹp đẽ, một đứa hàm hậu thành thật, đứa hoạt bát kia tự nhiên là Chương Lâm. Nghĩ đến bé gái mặt tròn kia đã từng lôi kéo ống quần anh đã gả làm vợ, trong lòng Chu Dĩ Nam không khỏi sinh ra mấy phần cảm khái. Thơ_Thơ_diendan
"đúng, năm tháng đã qua. Chồng nó cũng là Beta, đi làm ở xí nghiệp khu hóa chất 11, hai lỗ hổng trải qua tốt đẹp." trên mặt Chương Liên hiện ra thần sắc vui mừng, không biết nghĩ đến cái gì, liền hận thiết bất thành cương ngắm Chương Diệc liếc mắt một cái, "Đứa nhỏ này cũng phải tăng nhanh tiến độ đi? Không muốn đều đem tâm tư đặt ở trên huấn luyện, tìm chút thời giờ bồi vị hôn thê của cháu đi."
Chương Diệc thình lình lại bị trưởng bối kéo vào đề tài hôn nhân, nhất thời lúng túng sờ cằm, cười khan nói, "Cái này, Còn sớm, còn sớm..."
**
Giới chính trị đế quốc một mảnh an lành, mà lúc này liên bang lại cực không yên tĩnh. Dưới bóng đêm hoàng cung như một quái thú to lớn ngủ đông dưới cây cao trong bóng tối, bên trong cách cửa sổ rộng lớn lộ ra vài tia sáng mờ nhạt, hành lang sâu thẳm lặng lẽ, cũng không có một bóng người. Trong phòng tối ở một nơi sâu xa trong hoàng cung không biết tên, cửa gỗ dày nặng thành thực lặng lẽ mở ra, một bóng dáng thon dài tinh tế xuất hiện ở cửa.
"Alan, em có thể đến."
Alpha đứng ở trước kệ sách xoay đầu lại, mắt mang ý cười mà nhìn Alan đi vào nội thất. Cô là người phụ nữ làm người ta nhìn một chút liền không thể dời tầm mắt, vóc người cao gầy gò, tóc dài màu nâu buông ở đầu vai hơi cong lên, ngũ quan thâm thúy mà diễm lệ. Cùng bề ngoài Alan tinh xảo ôn nhu đến thư hùng khó phân biệt, ngũ quan cô càng thêm giàu có anh khí, trên người toả ra khí thế kiêu ngạo cũng càng như một công chúa Alpha hoàng thất chính tông.
"Chị hai, vì cái đĩa cứng nho nhỏ này, qua nhiều năm như vậy em tốn không ít tâm tư."
Alan móc từ trong túi áo ra một đĩa cứng to bằng móng tay, đặt ở trên lòng bàn tay. Trong mắt Katherine loé ra một tia ánh sáng nhạt, khép sách lại, cô chậm rãi đi tới, nhếch miệng lên, "Nói đi, em trai thân ái, em muốn đổi cái gì?"
"Cái gì đều có thể sao?" Alan không có hảo ý nháy mắt một cái.
"Chỉ cần bên trong phạm vi năng lực của chị, cái gì cũng có thể." giọng điệu Katherine tự tin mà trầm ổn. Thơ_Thơ_diendan
Alan gật gật đầu, đem đĩa cứng trên tay giao cho Katherine, "bây giờ em còn chưa nghĩ kỹ muốn cái gì, chờ sau này em nghĩ xong, lại đề cập điều kiện với chị được không?"
"Đương nhiên." Katherine vui vô cùng nắm chặc đĩa cứng trong lòng bàn tay, bên trong chứa chứng cứ quan trọng có thể trực tiếp đẩy đổ người kia, bên trong đĩa cứng không đáng chú ý này chứa đồ vật nói là có thể liên quan cục diện chính trị liên bang cũng không quá đáng. Cô đã không kịp đợi muốn nhìn thấy sắc mặt chật vật của đại ca luôn luôn dùng hình tượng đáng ghê tởm nhã nhặn nho nhã gặp người, bộ dáng sau khi bị vạch trần!
"Tốt, em đi trước." bây giờ thời cuộc mẫn cảm, cho dù là chị em ruột, hai người lén lút gặp mặt cũng tuyệt đối không thể bị người ngoài biết được, vì an toàn bản thân, Alan cũng không thể ở thêm một khắc
Mắt thấy Alan muốn như thế rời đi, Katherine bỗng nhớ tới cái gì, vội vã gọi cậu lại: "Chờ đã."
"Còn có việc gì?" Alan dừng bước chân một chút, không có xoay đầu lại.
"Kỳ thực dùng đầu óc cùng thủ đoạn của em, vị trí này... Em tới ngồi cũng không phải là không thể." giọng điệu Katherine mang theo suy nghĩ sâu sắc cùng nghi hoặc, "Bất quá thoạt nhìn, em đối với vương vị không có chút nào cảm thấy hứng thú. chị có thể hỏi một chút tại sao?"
Bởi vì cậu đã tìm được người mình chân chính cảm thấy hứng thú. Bây giờ quyền lợi với cậu mà nói, bất quá chỉ là phù vân mà thôi. Alan nhếch miệng, khẽ cười nói, "Một ngày nào đó, chị sẽ biết đến đáp án."
Con thỏ nhỏ chết bầm này, bấm lên cái nút! Katherine bất đắc dĩ cười cười, cô trở lại trước tủ sách, từ bên trong rút ra một phong bì trong quyển sách màu đen, không biết cô ấn xuống một cái ở nơi nào, phong bì màu đen kia bỗng tránh ra tia sáng màu xanh lam, hình ảnh toàn tức trong suốt hiện lên khoảng không ở trong sách. Thơ_Thơ_diendan
"Hoài Đặc bộ trưởng, tôi muốn tổ chức một hội nghị khẩn cấp..."
**
"Bùi Tịch, Dĩ Nam, các cậu đều là khách, không cần giữ lễ tiết, ăn nhiều chút."
Diêu Mai đứng lên, thân thiết chào hỏi hai Alpha xuất sắc trên bàn ăn.
Chương Hạo không vừa mắt mà lấy chén của mình lên, đưa tới trước mặt Diêu Mai, "Mẹ, con cũng phải ăn thịt kho tàu."
"đứa nhỏ này." Diêu Mai giận dữ lườm cậu một cái, gắp miếng thịt kho tàu béo ngậy từ trong cái mâm, xoay đũa một cái, bỏ miếng thịt kho tàu vào trong bát Chương Diệc ở đối diện.
"Tiểu Diệc, gần đây mặt cháu sao nhìn gầy. Cần phải ăn nhiều thịt chút, bồi bổ thân thể."
"thím, cháu biết." Chương Diệc cười cười với bà, lại dùng ánh mắt ra hiệu Chương Hạo một bên ngồi xuống. Chương Hạo từ nhỏ đã nghe lời anh họ, mặt suất khí lộ ra một tia không cam lòng, vẫn đàng hoàng ngồi trở lại trên cái băng ghế.
"Mẹ, mẹ chỉ biết bất công anh họ." Chương Hạo miệng lớn bới cơm, cậu còn là nghiên cứu sinh, trên người tính trẻ con, ngũ quan cậu đoan chính anh khí có năm, sáu phần tương tự với Chương Diệc, lại mang một tia ngây thơ hồn nhiên.
"Chương Hạo, con cũng bao lớn rồi, đi cướp đồ ăn với anh họ con." Chương Liên lời nói một phát, Chương Hạo nhất thời bé ngoan ngậm miệng, yên tĩnh ăn cơm. Chương Liên sợ bầu không khí câu nệ, lại từ Chương Diệc vừa bắt đầu ra tay.
"canh sườn bắp ngô này không sai. Tiểu Diệc, gần đây khí sắc cháu xác thực không tốt, uống thêm chút canh."
Chén canh kia cách Chương Diệc hơi xa, anh đứng lên mới với đến được. Bất quá anh còn chưa có động, hai người đối diện đã đồng thời đứng lên, ầm một tiếng, hai cái tay đồng thời nắm chặt muôi súp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...