Editor: Thơ Thơ
Chương Diệc ngồi ở bên trong phòng làm việc Bùi Tịch, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn báo điện tử trên tường.
Sau khi anh đưa Alan đi, vốn định từ thái không cảng trực tiếp về nhà, chợt nhớ tới trong buồng xe còn y phục và hộp cơm ngày đó mượn của Bùi Tịch, do dự một phen, liền trên đường đi vòng vèo, đi tới bệnh viện quân khu.
Ngày đó hai người huyên náo tan rã trong không vui, sau đó Chương Diệc suy nghĩ một chút, mình quả thật có chỗ không đúng. Chỉ là hai người đều sĩ diện, ai cũng không muốn đẩy tầng khúc mắc kia ra trước tiên, vì vậy liền chiến tranh lạnh đến bây giờ.
Bất quá giằng co như thế vẫn luôn không phải biện pháp, Chương Diệc không nghĩ dẫm vào chuyện vết xe đổ năm đó với Điền Mây, anh biết da mặt Bùi Tịch mỏng, kiêu căng tự mãn, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, đành phải chính mình hạ thấp tư thái, chủ động tới cửa để van cầu.
"Thật không tiện, chương thủ trưởng, Bùi chủ nhiệm đang mắc phẫu thuật, khả năng ngài còn phải chờ một chốc." Nụ cười ngọt ngào trên mặt y tá mang theo lời xin lỗi. Thơ_Thơ_diendan
"Không có chuyện gì, anh không cần phải để ý đến tôi." nghề bác sĩ tăng ca là chuyện thường xảy ra, trước khi Chương Diệc tới liền làm xong chuẩn bị tâm lý.
Y tá đặt trà và điểm tâm trên khay trà ở trước người anh, lại nói tiếng xin lỗi, lúc này mới lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài cửa.
Chương Diệc liếc nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ. Anh ăn mấy miếng điểm tâm, liền hớp ngụm trà, dần dần sinh ra một cơn buồn ngủ. Cố tình chờ đợi ở ghế sô pha trong phòng vừa lớn vừa mềm, làm cho anh cơ hồ liền muốn như thế nằm ngủ một giấc.
Lúc mí mắt anh sắp kéo xuống, cửa cảm ứng tích mà vang một tiếng nhỏ, làm cho anh lập tức tỉnh lại, ngồi ngay ngắn người lại.
Bùi Tịch mang theo khẩu trang y tế, một bên tuột tay một bên từ ngoài đi tới. Nhìn thấy Chương Diệc trên ghế salông, ánh mắt của anh khẽ biến, lấy khẩu trang xuống, giọng điệu nghe không ra vui buồn, "Sao anh lại tới đây?"
"trả y phục của cậu và hộp cơm." Chương Diệc chỉ chỉ túi trên khay trà.
Bùi Tịch ném khẩu trang và găng tay vào hòm, liền tháo gọng kính mình xuống, rửa tay xong, lúc này mới đi tới, liếc nhìn túi trên bàn liếc mắt một cái.
"Chờ đã bao lâu?" Ngữ khí của anh rõ ràng nhu hòa rất nhiều.
"Không bao lâu." Chương Diệc đứng lên, "Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm."
Phòng ăn đã sớm đặt tốt, một nhà hàng tư nhân chuyên làm hải sản tươi ở vùng ngoại thành. Chương Diệc biết Bùi Tịch thích ăn tôm hùm nướng và hào sống nhất, còn anh thì lại gọi ba miếng cá cùng mì ống, bỏ thêm vài phần ăn sáng.
"Ngày hôm nay sao lại tốt như vậy. Mời tôi ăn cơm hả?" Bùi Tịch khui bình rượu đỏ, trong ánh mắt nhấp nhô ấm áp.
"Cũng không có thường mời cậu, vừa vặn tôi cũng đói bụng."
Khóe miệng Bùi Tịch khẽ nhếch, "Nếu anh mời tôi ăn cơm, vậy tôi cũng phải trả lễ lại mới phải. Bệnh viện vừa vặn phát ra hai tấm vé xem phim 7D, cơm nước xong đi xem phim đi." Thơ_Thơ_diendan
Chương Diệc sững sờ một chút, theo anh biết, bình thường chuyện xem phim như vậy thật giống như tình nhân mới làm, nhưng anh và Bùi Tịch...
"Là Bối Khắc đại sư nói diễn phim tài liệu, giảng lịch sử diễn biến văn minh tinh hệ." Bùi Tịch rất rõ ràng, đây là đề tài Chương Diệc thích nhất, anh liền bỏ thêm một câu, "Ngày hôm nay không xem liền quá hạn."
"Mấy giờ bắt đầu?" Chương Diệc nổi lên hứng thú.
"Chín giờ. Chúng ta cơm nước xong qua vừa vặn, rạp chiếu phim một bên cách đây rất gần."
Quả thực Chương Diệc có chút hoài nghi có phải là Bùi Tịch thừa dịp lúc anh gọi món ăn lén lút mua vé xem phim hay không, anh thấy thanh niên tuấn mỹ thần sắc nhẹ như mây gió, liền cảm thấy được chính mình khẳng định cả nghĩ quá rồi.
Giữa bạn bè, xem phim điện ảnh hẳn là cũng không có gì.
Chỉ là đến rạp chiếu phim, Chương Diệc liền không cười được. Anh nhìn trước mắt phòng rộng rãi chỉ có hai người, cái trán lóe ra mấy sợi gân xanh, "Đây là phòng tình nhân hả?"
"Ha ha, lúc mua vé không chú ý." Bùi Tịch bưng hai chén đồ uống đi tới, lơ đễnh cười cười, "Quản cái này làm cái gì, vị trí tốt là được."
Vị trí xác thực rất tốt, chính giữa, hơn nữa cùng vị trí hai bên cũng cách rất xa, không cần lo lắng bị khán giả khác ảnh hưởng. Chương Diệc bất đắt dĩ ngồi xuống, Bùi Tịch đem đồ uống và kính mắt 7D đưa cho anh, chính mình cũng ngồi xuống ở bên cạnh.
Tuy rằng Chương Diệc cảm thấy được ngày hôm nay Bùi Tịch có chút quái lạ không nói ra được, mà điện ảnh vừa bắt đầu, anh liền không rảnh quan tâm chuyện khác, chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới giả lập đặc sắc.
Trước nửa giờ nhìn đến anh còn tràn đầy phấn khởi, chỉ là đến sau đó cũng có chút không chịu nổi, tiếng lời thoại ưu mỹ của diễn viên với khán giả càng làm cho anh buồn ngủ. Sáng sớm thức dậy quá sớm, ban ngày cũng đều phải bồi Alan, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Hiện đang ngồi ở trong ghế sôpha thư thái như vậy, bất tri bất giác liền thả lỏng mà nhắm mắt lại. Thơ_Thơ_diendan
"Chương Diệc?" Phát hiện người bên cạnh hồi lâu không có động tĩnh, Bùi Tịch không nhịn được đưa tay ra, đụng cánh tay Chương Diệc một cái.
Không có phản ứng, quả nhiên là đang ngủ. Bùi Tịch lộ ra nụ cười bất đắc dĩ mà sủng nịch, anh lấy kính mắt xuống, bên trong tia sáng tối tăm nhìn chăm chú mặt Chương Diệc đang ngủ.
"A Diệc?" Anh thử thăm dò kêu một tiếng, động tác nhẹ vô cùng mà lấy kính mắt Chương Diệc xuống.
Lông mi Chương Diệc dày đặc run rẩy, trong miệng lầu bầu câu gì, vẫn là không có tỉnh dậy.
Trái tim Bùi Tịch bắt đầu nhảy lên bất quy tắc, anh đẩy ngã ghế dựa hai người, sau đó nghiêng người qua, lấy tay chậm rãi vuốt ve mặt Chương Diệc.
Tia sáng lúc tối tăm lúc sáng lên phóng lớn trên mặt Chương Diệc, càng lộ gương mặt anh tuấn kiên nghị kia khác nào điêu khắc. Ngón tay Bùi Tịch mơn trớn lông mày anh thâm thúy cùng sống mũi cao, sau đó dừng ở đường nét khóe môi nhu hòa. Thời khắc này, giống như bên trong rạp chiếu phim có giọng nói đều biến mất hầu như không còn, anh nhìn chằm chằm mặt Chương Diệc, một lúc lâu, anh cúi người, hôn lên bờ môi anh giống như tưởng đã lâu.
Đôi môi vừa tiếp xúc, anh liền không thể tự kiềm chế mà sa vào bên trong hai cánh hoa mềm mại. Một cái tay anh nâng mặt Chương Diệc lên, một cái tay khác vuốt ve tóc ngắn của anh, hôn anh thật sâu. Anh dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi Chương Diệc, mút vào nước bọt trong miệng anh, thân thể càng không tự chủ được dán vào thân thể anh ấm áp. Tư vị người đàn ông so với trong tưởng tượng của anh còn tươi đẹp hơn, lúc Bùi Tịch đang muốn tiến thêm một bước, cạy ra hàm răng Chương Diệc, bỗng nghe đến người đàn ông khó chịu mà rên rỉ một tiếng.
Bùi Tịch đột nhiên tỉnh ngộ lại, đây là ở nơi công cộng, lý trí trong nháy mắt trở lại. Anh rời đi môi Chương Diệc, nhìn lông mày anh nhíu chặt chậm rãi buông ra, nhất thời tư vị trong lòng phức tạp khôn kể.
Một lát sau Chương Diệc mới mở mắt ra, anh có chút kinh ngạc nói, "Tôi đang ngủ hả?" Thơ_Thơ_diendan
Bùi Tịch ừ một tiếng, đem kính mắt của anh đưa cho anh, "Thực sự buồn ngủ hãy đi về trước đi."
Chương Diệc gật gật đầu, bỏ kính mắt vào trong hộp, đứng dậy đi ra ngoài. Bùi Tịch đi theo phía sau anh, mãi cho đến khi đi vào bãi đậu xe dưới đất, hai người đều không nói câu nào.
"Kia, tôi đi trước." Chương Diệc đứng ở trước xe, do dự vài giây mới nói.
"Ừm. Chú ý an toàn." Bùi Tịch che kín áo gió, nhìn anh khởi động xe, mới quay người đi đến nơi mình dừng xe.
Chương Diệc ngồi ở trong xe, anh coi trong gương môi mình hơi sưng tấy, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt.
Kỳ thực lúc Bùi Tịch hôn anh, anh liền tỉnh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...