Thiếu Tướng Đế Quốc

Editor: Thơ Thơ

Thủ đô mưa to liên tiếp mấy ngày.

Bên trong tiếng mưa rơi tí tách, Chương Diệc ngồi ở trong phòng làm việc, bình thản xem lướt qua các loại thông báo trên màn ảnh do hội quân ủy phát tới, quân ủy thay đổi đã bao nhiêu năm, bên trong thông báo dài dằn dặt này vẫn tràn ngập giọng khách quan cùng lời nói khách sáo, nửa ngày đều nói không tới chỗ chính. nhìn ra anh buồn bực mất tập trung, thẳng thắn cầm lấy bút cảm ứng, ở trên màn ảnh tìm cái lớn cái xiên.

"Trưởng quan, sau mười phút ngài có hội nghị muốn mở." Tô Nhiên đi tới, cầm trong tay một cái thùng tưới loại nhỏ. Bồn hoa trên bệ cửa sổ văn phòng Chương Diệc đều do anh xử lý, mỗi một chậu hoa đều được anh chăm sóc ngay ngắn rõ ràng.

"Biết, tôi sẽ tới." Chương Diệc nhấp một hớp cà phê, anh thấy Tô Nhiên nghiêm túc cẩn thận mà tưới nước một chậu lá xanh biếc, bỗng cảm thấy được chính mình thật sự là kìm hãm nhân tài.

"Tô Nhiên, cậu theo tôi cũng một thời gian dài đi."

Tô Nhiên xiết chặt thùng tưới, xoay người lại, do dự nói, "Cũng không phải... Rất lâu."

"Nghĩ qua đi khỏi cương vị rèn luyện một chút sao?" đôi mắt Chương Diệc nhìn anh, sắc mặt trịnh trọng, "Ba năm nay tôi nhìn cậu trưởng thành, tiềm lực cậu làm tướng lĩnh thành công, không nên hạn chế ở vị trí phó quan này."


Con mắt Tô Nhiên giật giật, anh rũ mắt xuống nói, "Trưởng quan, tôi chỉ là Beta năng lực phổ thông, nếu như điều động đến cương vị khác chưa quen thuộc, e sợ đến lúc đó biểu hiện sẽ để thiếu tướng thất vọng."

"Bản lãnh của cậu tôi còn không rõ ràng lắm sao?" Chương Diệc lơ đễnh nở nụ cười. Xã hội phổ biến cho là đại thể năng lực Beta bình thường, tuy rằng làm việc phụ trách kỹ lưỡng, theo khuôn phép cũ, mà trung tâm có thừa, hùng tâm không đủ, rất khó trở thành người lãnh đạo ưu tú. Nhưng mà Chương Diệc cũng không cho là như vậy, phần lớn Beta, đặc biệt là Beta như Tô Nhiên, chẳng qua là thiếu hụt một cơ hội thích hợp mà thôi. Thơ_Thơ_diendan

"gần đây Hạm đội thứ năm có mở rộng dự định, tôi với tham mưu trưởng bọn họ trao đổi qua, bọn họ thông tin trong phòng chỉ huy vừa vặn thiếu người, từ thông tin xuất thân cậu là học điện, ở bên cạnh tôi rèn luyện ba năm, rất thích hợp chức vị này."

Sắc mặt Tô Nhiên cứng một chút, anh thả thùng tưới xuống, cúi thấp đầu, trên mặt thanh lệ viết mờ mịt và luống cuống, "Trưởng quan không hài lòng công tác của tôi sao? Nếu như tôi nơi nào làm không tốt, trưởng quan có thể —— "

"Tôi không phải nói công tác của cậu làm không tốt." Không nghĩ tới anh sẽ xuyên tạc ý của chính mình, Chương Diệc vội vã giải thích, "cậu nghiêm túc và phụ trách tôi đều nhìn ở trong mắt, chỉ là tôi cảm thấy được, cậu làm Phó quan của tôi thực sự có chút lãng phí nhân tài."

Tô Nhiên cũng không nói lời nào, chỉ dùng một cặp mắt hắc bạch phân minh sâu kín nhìn anh.

Chương Diệc nhất thời xì hơi, anh siết ngòi bút, thỏa hiệp nói, "Đương nhiên, nếu cậu không có ý này, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cậu."

"Cảm tạ trưởng quan thông cảm." Tô Nhiên nhếch miệng, nở nụ cười sáng sủa.


Chương Diệc bị nụ cười kia qua lại có chút hoa mắt, ở đáy lòng anh thở dài, bắt đầu kế hoạch tìm lý do đi hạm đội thứ năm thực tế khảo sát một chút, thuận tiện mang Tô Nhiên tới, e rằng lúc đó anh nhìn thấy phòng chỉ huy mới khánh thành, có thể sẽ thay đổi tâm ý...

**

"Chương thiếu tướng, đã lâu không gặp."

"Bạch tham mưu trưởng." Chương Diệc nhìn người đàn ông tuấn lãng từ một đầu hành lang khác đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười mà kéo kéo khóe miệng, "Tôi nghĩ đến anh ở không cảng dò xét công tác đây, không nghĩ tới nhanh như vậy liền trở về thủ đô."

Bạch Lãng sửa sang lại cổ áo, trong con ngươi xẹt qua một tia ám trầm, "Tôi nghe nói Chu tướng quân từ bên trong ngủ đông thức tỉnh, liền ngựa không ngừng vó câu chạy về quân khu, đang muốn chứng kiến phong thái vị nhân vật huyền thoại này đây." Thơ_Thơ_diendan

"Có đúng không?" Chương Diệc cũng lười vạch trần lời nói dối của anh ta. Nhà họ Bạch và Nhà họ Chương luôn luôn bất hòa, năm đó ở bên trong cuộc chiến song tử tinh, ông nội Bạch Lãng dễ tin thuộc hạ kiến nghị, tự ý dẫn dắt bộ đội hành động, kết quả xông vào cạm bẫy quân đội liên bang, hơn nửa binh lính và chiếm hạm bị diệt không nói, dẫn đến đế quốc làm hỏng một lần mấu chốt chiến cơ. Nếu không phải Chương lão đúng lúc điều chỉnh sách lược tác chiến, để Chu Dĩ Nam mang binh thâm nhập chiến khu quan trọng của liên bang, xuất kỳ bất ý đứt đoạn mất chiến hạm liên bang tiếp tế nhiên liệu, e sợ cuộc chiến song tử tinh kết cục liền muốn sửa. Nhưng mà sau khi chiến tranh kết thúc, Nhà họ Bạch đối với Nhà họ Chương chẳng những không có nửa điểm cảm kích, trái lại trước mặt thủ tướng đương nhiệm vô liêm sỉ mà khoe khoang tranh công. Nhà họ Bạch giàu nứt đố đổ vách, lén lút cấu kết cùng không ít nghị viên trong giới chính trị, trong thành viên hội quân ủy cũng động chân động tay. Thủ tướng tuy có lòng thiên vị Nhà họ Chương, mà bên người rất nhiều người cản tay, nhưng cũng làm Nhà họ Bạch không có biện pháp chút nào, chỉ có thể mặc cho quyền thế Nhà họ Bạch phát triển không ngừng ở quân bộ.

Tính tình Chương lão gia và Chương Liên đều có thể chịu, bị Nhà họ Bạch ở trong bóng tối ngáng chân cũng sẽ không để ở trong lòng, bất quá đến Chương Diệc này thì không giống như vậy, anh nhìn thấy người nhà họ Bạch cơ hồ chưa từng có sắc mặt tốt.


Trào phúng mà liếc mắt Bạch Lãng một cái, Chương Diệc cười nói, "Chỉ sợ anh không phải quan tâm Chu tướng quân, là quan tâm ghế hội quân ủy đi. Hay là, Nhà họ Bạch thật vất vả chiếm vị trí ở quân ủy, muốn Chu tướng quân làm tới phó Chủ tịch Quốc hội, tình cảnh Nhà họ Bạch cũng có chút lúng túng, là như thế này đi?"

Bạch Lãng nở nụ cười ha ha hai tiếng, "Tôi tin tưởng Chu tướng quân là người hiểu chuyện, sẽ không bởi vì một ít ân huệ nhỏ quên mất nguyên tắc của mình."

Anh nói lời này chính là trào phúng Nhà họ Chương đối với Chu Dĩ Nam ủng hộ và che chở. Chương Diệc cười lạnh, chỉ cảm thấy Bạch Lãng nhắc tới tên Chu Dĩ Nam đều là đang làm nhục anh, anh quay đầu liếc mắt nhìn Tô Nhiên, thấp giọng nói, "Không làm lỡ Bạch tham mưu ngắm phong cảnh, chúng tôi đi trước."

Bạch Lãng nhìn bóng dáng tinh tế kia đi theo phía sau anh biến mất ở chỗ ngoặt, khóe miệng ngoắc ngoắc, nổi lên một nụ cười hứng thú: "Tô Nhiên... Có ý tứ." Thơ_Thơ_diendan

**

Bên trong hội nghị Hội quân ủy vẫn luôn mở ra lúc năm giờ chiều, Chu Dĩ Nam bởi vì nguyên nhân thân thể, chỉ có thể dùng phương thức hình ảnh tham dự, mà thời gian tham dự cũng chưa tới mười phút. Bất quá đối với những người khác mà nói, anh lộ mặt là đủ rồi, toàn bộ phiếu hội quân ủy thông qua anh đảm nhiệm phó Chủ tịch Quốc hội mới.

Hội nghị kết thúc, tâm tình Chương Diệc tốt hơn rất nhiều. Vừa nãy xem hình ảnh trong tin tức, Chu Dĩ Nam vẫn ngồi ở xe lăn, thế nhưng khí sắc so với mấy ngày trước đã tốt lắm rồi. Anh đang suy nghĩ lúc nào đi bệnh viện thăm anh. Đúng rồi, nói đến bệnh viện, quần áo và hộp cơm của Bùi Tịch còn chưa có trả lại cho anh ta... Cũng không biết ngày đó tên kia nói này đó không giải thích được rốt cuộc là ý gì...

"Sau này nếu anh tái phát bệnh, trực tiếp tìm tôi là được."

Tìm cậu ta làm gì? Dược vật kháng phóng xạ không phải cậu ta còn chưa có nghiên cứu ra được, tìm cậu ta thì có ích lợi gì... Hay là nói, Bùi Tịch có một ý tứ khác...


Chương Diệc không còn dám nghĩ sâu bên trong, anh cho Tô Nhiên nghỉ nửa ngày, chính mình lái xe về nhà, quyết định tìm manh mối. Dừng xe từ ga đi ra, anh trực tiếp đi thang máy lên phòng khách. Chỉ là cửa kính còn chưa có mở ra, thì có một bóng đen nhào tới, theo bản năng anh nghiêng bên cạnh, bóng đen kia vồ hụt, ba một tiếng ngã ở trên thảm trải sàn.

"Ai?" Chương Diệc đã móc loại súng lục nhỏ ra, ánh mắt lạnh lùng chỉ vào bóng dáng tư thế quỷ dị trên đất kia.

"Anh Diệc, là em..." Bóng đen kia nhe răng trợn mắt ngồi dậy, lấy mũ trùm xuống, lộ ra gương mặt thiếu niên trắng men tinh sảo cùng một đôi mắt sáng xanh biếc giống như bảo thạch.

"Alan?" Chương Diệc quả thực dở khóc dở cười, anh thu tay súng lại, hoàn toàn không thể tin được Alan bên ngoài ngàn dặm sẽ xuất hiện ở đây, "vì sao cậu đến thủ đô tinh? Không phải cậu ở mễ á tinh đọc sách sao?"

Alan chép chép miệng, dáng vẻ khá là ủy khuất, "em nhớ anh mà, cho nên liền xin năm ngày phép, gạt cha em lén lút chạy về đây. Mấy ngày trước phát thông tin cho anh, anh đều không để ý em, em còn tưởng rằng anh không muốn vị hôn thê này đây." Thơ_Thơ_diendan

Cậu ta đem ba chữ vị hôn thê cường điệu nhấn mạnh một chút, Chương Diệc nghe được mặt xạm lại, anh thấy áo khoác màu đen của đứa nhỏ có chút xối ướt, lại nhìn một chút khóe mắt cậu hai cái vành mắt đen, nghĩ cậu từ mễ á tinh chạy tới nơi này, một đường phong trần mệt mỏi, khẳng định khá là không dễ. Trong lòng hơi bủn rủn, Chương Diệc nhẹ giọng nói, "Ăm cơm tối chưa? Tôi để Thụy Khắc làm cho cậu."

"chưa có." Alan thật không tiện nói mình đã ăn qua điểm tâm Thụy Khắc cấp, anh đi tới trước mặt Chương Diệc, chớp đôi mắt đẹp đẽ xanh biếc, yêu kiều mà cà cà mặt của anh, "anh xem, có phải là em cao lớn lên. Sau khi em trở về mỗi ngày đều uống sữa tươi nha."

Mùi thơm hoa mân côi trên người thiếu niên tiến vào lỗ mũi của anh, để không khí tựa hồ cũng nhiễm phải mấy phần ngọt ý. Chương Diệc khẽ cười, tầm mắt xẹt qua mặt Alan, dừng lại ở trên cổ cậu, nơi đó có một sợi dây chuyền màu bạc, hấp dẫn ánh mắt của anh.

"trên cổ cậu chính là ức chế tề sao?" Chương Diệc hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui