Thiếu Tướng Đế Quốc

Editor : Thơ Thơ

"Ừm... A..."

Hai chân mở ra, cơ hồ bị kéo thành một đường thẳng, đồng thời cái kia nóng bỏng đi vào nơi sâu xa trong cơ thể khó mà tin nổi, không ngừng chuẩn bị đâm nơi thịt mềm kia, nơi mẫn cảm nhất kéo dài mà bị nghiền ép, va chạm, cự đại cảm giác tê dại hòa lẫn cảm giác đau đớn nhỏ bé từng trận lăn qua lưng Chương Diệc, thân anh co chặt dưới đệm chăn, môi hồng hào mở ra, từng tiếng khàn biến điệu rên rỉ từ nơi cổ họng anh tiết ra, lại bị người thanh niên hết mức nuốt vào trong miệng.

Thân thể bị đụng đến không chỗ dời, đầu đã đè ở đầu giường, lại không đường thối lui. Mở mắt ra, liền nhìn thấy mặt Bùi Tịch chợt xa chợt gần, như bao phủ trong một tầng sương trắng, chỉ có cặp mắt đào hoa kia trắng đen rõ ràng, thủy quang liễm diễm đặc biệt rõ ràng. Anh ở bên trong cặp mắt kia mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của chính mình, anh thế nào tại lúc đó dưới thân bạn vặn vẹo, thở dốc, lộ ra tư thái phóng đãng tối dâm mỹ...

Cảm giác lúng túng xấu hổ như một mũi tên nhọn bắn vào lòng Chương Diệc, cùng lúc đó có loại khoái cảm bí ẩn sinh sôi ở đáy lòng Chương Diệc. Chẳng biết lúc nào tay anh quấn lấy vai Bùi Tịch, lúc bị đẩy đến chỗ mẫn cảm, ngón tay thon dài sẽ không tự chủ bóp lấy lưng anh bóng loáng, phía dưới miệng huyệt cũng sẽ cắn anh càng chặt hơn. 

Thân thể hai người ẩm ướt mồ hôi quấn quýt cùng nhau, cơ hồ khó bỏ khó phân. Hôn sâu hồi lâu, môi Bùi Tịch mới lưu luyến mà rời đi môi của anh, một đường đi xuống, đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua hàm dưới kiên nghị, hầu kết nhô ra, hãm xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở trên lồng ngực sâu đậm màu mật ong. Anh chậm nhịp điệu đánh xuyên lại, nhìn kỹ hai điểm nhô ra trên ngực anh, lại dùng hai ngón tay thử thăm dò xoa xoa hạt nhũ trên ngực trái. Hạt nhũ kia nho nhỏ màu da rất nhanh liền bị anh xoa nắn đến sưng to lên, trong tầm mắt Chương Diệc xấu hổ, anh cúi đầu, yêu thương khéo léo ngậm hạt nhũ kia vào trong miệng.


Xúc cảm mềm mại, mang theo hương cam quýt như có như không. Bùi Tịch cụp mắt xuống, nhìn mặt Chương Diệc đỏ lên, tâm tư bỗng nhiên nổi lên trò đùa dai, anh ngậm đỉnh mềm mại kia, tầng tầng hút một cái.

"Ha a..."

Chương Diệc rên rỉ đột nhiên trở nên vô cùng ngọt ngào, như là phát ra từ trong lỗ mũi, Bùi Tịch không nghĩ tới ngực cũng là điểm mẫn cảm của anh, khóe miệng hứng thú mà vung lên, anh liền bắt chước bào chế, đối với nụ hoa bên phải cũng chà đạp một trận, đồng thời không quên kích thích tính khí cụ đắt đỏ giữa hai chân anh. Chương Diệc bị anh làm cho cái đùi lớn không kìm được co giật, phía dưới càng không ngừng chảy dâm dịch ngoài ra, để Bùi Tịch thấy hai mắt càng đỏ lên, thịt chôn ở trong cơ thể anh mạnh mẽ trướng lớn hơn một vòng.

"Thân thể của anh cũng thật là mẫn cảm..." Thơ_Thơ_diendan

Bùi Tịch cố nén dục vọng bắn tinh, thay đổi tư thế chếch đi vào lần nữa, tiến vào trong cơ thể Chương Diệc. Chân của anh kẹt ở giữa hai chân người đàn ông, từ chỗ sâu nhất mà đánh vào anh. Lưng Chương Diệc nhô ra xương vai và hiện ra da thịt mỏng màu mật ong đẫm mồ hôi, ở trước mắt anh nhìn không sót một cái gì, anh nắm eo Chương Diệc, ở bả vai và xương sống của anh không ngừng khẽ hôn xuống. Bị anh lúc mạnh lúc nhẹ đánh xuyên đỉnh đến có chút khó chịu, Chương Diệc không nhịn được lùi ra sau chút, chôn mặt ở bả vai Bùi Tịch, tiếng nói khàn khàn: "Nhanh chút..."

"chật, phía dưới liền ngứa hả?" Bùi Tịch hôn vành tai anh đỏ chót, bàn tay đến nơi hai người kết hợp, ở nơi miệng huyệt đã bị no đến mức tràn đầy lại luồn đi vào một đốt ngón tay. 

"Ừm..." lông mày anh tuấn của Chương Diệc chặt chẽ nhíu lên, miệng huyệt co rút lại càng thêm lợi hại, anh hữu khí vô lực mắng, "cậu đừng... Quá phận..."

Nói anh quá phận hả? Bùi Tịch nở nụ cười, quyết định làm cho anh mở mang kiến thức một chút cái gì mới nghiêm túc là quá phận. Anh kiềm chế lại dục vọng rong ruổi trong cơ thể người đàn ông một phen, dứt khoát rút dục vọng của mình ra. Đột nhiên tới cảm giác trống rỗng để Chương Diệc cực không thích ứng, miệng huyệt đỏ tươi khát khao mà co rúc lại, anh kẹp chặt chân, con ngươi đen ướt át mang theo vài phần trách cứ, bất mãn mà nhìn về phía thanh niên bên cạnh.

"Tôi mệt mỏi, anh tự mình đến." Bùi Tịch ôm lấy hai tay, dù bận vẫn ung dung mà ngồi ở đầu giường, giống như giữa hai chân dâng trào cự vật đứng thẳng căn bản không tồn tại.


Nắm đấm Chương Diệc nắm chặt liền buông ra, hậu huyệt trống rỗng và ngứa ngáy như vuốt mèo gãi anh, anh thấy côn th*t kia vừa mới ra vào ở trong cơ thể anh, trên quy đầu hồng nộn bóng loáng bốc lên vài giọt d*m thủy, nồng nặc khí tức xạ hương phả vào mặt. Anh khó nhịn mà liếm liếm môi, mạnh mẽ liếc mắt Bùi Tịch một cái, anh ngồi dậy, chống đỡ vai Bùi Tịch, mở chân ra, chậm rãi ngồi xuống trên côn th*t hiện ra nhiệt khí kia.

Miệng huyệt ướt át mềm mại dễ dàng nuốt cái cự vật kia vào, Chương Diệc thở phào nhẹ nhõm, đợi gốc rễ gậy th*t cũng vào thân thể, anh liền có nhịp điệu mà lên xuống thân, làm cho cái cự vật kia có thể chọc vào chỗ mẫn cảm anh cần âu yếm gấp. Bùi Tịch nhìn thần sắc anh một mặt tự đắc, trong lúc hoảng hốt cảm thấy được chính mình và gậy đấm bóp cá nhân không có gì khác nhau. Một loại ghen tuông khó giải thích nào đó điều động, anh bóp lấy eo Chương Diệc, đột nhiên giật giật thân thể. Thơ_Thơ_diendan

"Ừm... Cậu làm gì..."

Hạ thể hai người hoàn toàn nối liền cùng nhau, dĩ nhiên Bùi Tịch cứ như vậy ôm anh xuống giường. Theo cử động của thanh niên tiêu sái, cả người Chương Diệc đều căng thẳng, chỉ lo Bùi Tịch buông lỏng tay anh liền ngã ở trên sàn nhà.

"Mang anh đi xem cảnh đêm một chút."

Bùi Tịch ôm anh đi tới trước vách tường, không biết anh ấn xuống một cái ở đâu, lập tức vách tường màu trắng liền biến thành cửa sổ sát đất lớn trong suốt, màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, vô số đèn đuốc sáng choang trên lầu cao san sát ở trong màn đêm, trên bầu trời thỉnh thoảng có xe huyền phù chạy qua, đèn xe năm màu uốn lượn ra cái đuôi thật dài. 

"Đẹp không? Nói không chừng bên trong lầu đối diện có người đang nhìn anh kìa."


Biết rõ đây là kiếng một mặt, người bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong, mà lúc Chương Diệc bị anh ấn ở trước cửa sổ sát đất đánh xuyên vẫn xấu hổ đến toàn thân đổ mồ hôi, huyệt thịt càng sốt sắng mà xoắn lấy cái của Bùi Tịch ngạnh nhiệt, giống như giờ khắc này thật bị người xa lạ vây xem. Bùi Tịch bị cái miệng nhỏ kia cắn đến toàn thân sảng khoái, anh mò eo Chương Diệc, làm cho anh nhếch mông lên, bất chấp mà đánh vào anh. Tiếng tính khí cụ va chạm mông thịt vang vọng bốp bốp, cả phòng đều là hương vị khiến người ta say mê.

"Ừm... Ha a... Quá sâu..."

Khoái cảm như từng cơn sóng nước thủy triều liên tiếp ăn mòn trung khu thần kinh, tâm huyệt mẫn cảm không ngừng bị kích thích, nghiền nát, Chương Diệc lắc đầu, hai tay víu ở trên cửa kiếng, vong tình rên rỉ lên. Tại đỉnh cao sắp xảy ra, cổ anh đột nhiên ngẩng lên, bụng dưới đau xót, một tia chất lỏng từ trong cơ thể dâng lên bắn ra, tính khí cụ phía trước cũng đồng thời phun trào.

Ngay sau đó, trong cơ thể nóng lên, tinh dịch ấm áp chiếu vào nơi tâm huyệt sâu xa. Giữa lúc ý thức mơ hồ, anh tựa hồ nghe đến một giọng ôn nhu mà trầm thấp.

"A Diệc..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui