Thiếu Tướng Đào Hoa - Lee [bhtt]
- Duẫn Ninh đến đây là để ra mắt nhà vợ tương lai.
1 câu nói của Cố Khương làm Cố Khuynh Nhiên bùng nổ. Cố Khuynh Nhiên đứng dậy lắc vòng eo nhỏ nhắn đến gần Cố Khương:
- Cha! Chẳng hay Lam Thiếu tướng muốn làm chú rể của ai?
Cố Khương cười:
- Tất nhiên là của chị con rồi. Đúng không, Duẫn Ninh?
Lam Duẫn Ninh gật đầu:
- Ân. Hôm nay con đến đây ra mắt các vị trưởng bối và mọi người. Con và Khuynh Nhan nhất kiến chung tình nên xin mọi người thành toàn cho chúng con được cùng 1 chỗ. Đúng không, Nhan Nhi?
Kẻ đẩy người đưa rồi lại rơi vào nhân vật chính là Cố Khuynh Nhan. Nàng cười gượng:
- Ân. Bọn con đang tìm hiểu nhau và cũng có ý định tiến tới.
Cố Khương cười lớn:
- Được được. Cha phi thường đồng ý. Làm lễ cưới luôn cũng được.
Cố Khuynh Nhiên nhìn 2 người ân ái vô cùng tức tối. Trong lòng nàng ta nhủ thầm: "Nhất định phải câu dẫn Lam Duẫn Ninh". Cố Khang nhìn mặt em gái ruột liền biết nàng ta định làm gì. Cứ như vậy, buổi ra mắt kết thúc và lễ cưới được tổ chức vào cuối tuần sau.
Trong căn phòng vốn im lặng dành cho Nhị phu nhân Vương Hương Lan lại có những âm thanh kì lạ.
- A... ư... A Khang... nhanh...nhanh lên 1... chút... hư... ân.
Vương Lan Hương xích lỏa trên giường không ngừng kêu rên. Bà ta ôm lấy nam nhân đang đè trên người mình:
- A Khang... không ngờ... có 1 ngày mẹ... lại... lại... làm tình với con trai... ư... ruột của mình.
Cố Khang đang đưa đẩy dương vật mãnh liệt đột nhiên ngừng lại rồi rút nó ra khỏi nơi ấm áp. Vương Hương Lan thấy trống rỗng liền giãy giụa:
- A Khang. Mẹ khó chịu.
Cố Khang vẫn ngồi im không nhúc nhích. Vương Hương Lan ngồi dậy định cầm lấy dị vật thì Cố Khang lại thụt về sau. Vương Hương Lan vừa tức giận vừa thắc mắc:
- Con làm sao vậy? Đang yên đang lành lại dở chứng.
Cố Khang đưa tay ôm lấy bà ta, nói nhỏ vào tai bà:
- Chỉ cần mẹ và Nhiên Nhi giúp con lôi kéo Lam Duẫn Ninh về phe mình thì mẹ muốn gì con cũng thỏa mãn: tiền bạc, địa vị hay tình dục cũng đều có.
Vương Hương Lan bị thói dâm dục che mờ mắt liền gật đầu đồng ý:
- Ân. Mẹ sẽ làm hết. Mau cho mẹ.
Bà ta vừa nói xong thì Cố Khang đột nhiên tiến vào khiến nơi đó vừa đau nhưng cũng thật thống khoái. Tiếng nói chuyện trong căn phòng tắt đi chỉ còn lại tiếng rên rỉ, ma sát cơ thể đầy dâm uế.
Lam Duẫn Ninh nhíu mày nhìn tập tài liệu trong tay: "Không ngờ Cố Khang lại liên lạc với ông trùm mafia Sầm Nghi. Hắn lại còn có quan hệ loạn luân với mẹ mình là Vương Hương Lan. Cố Khuynh Nhiên cũng bao nuôi tình nhân. Cả 3 người này đúng là mẹ nào con nấy". Lam Duẫn Ninh day trán thở dài: ngày mai là hôn lễ. Thoắt cái đã đến sáng ngày hôn lễ, Lam Duẫn Ninh. Đang mơ màng ngủ thì bị đánh thức, đội ngũ phù rể liên tục tất bật chuẩn bị cho chú rể vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài. Hai bên gia đình đã thống nhất chọn kiểu hôn lễ Đông Tây kết hợp. Lam Duẫn Ninh và đoàn rước dâu sẽ phải đến đón Cố Khuynh Nhan tại nhà riêng và đưa nàng đến nhà thờ. Ngồi trên xe mà mặt mày Lam Duẫn Ninh đến 1 nụ cười còn không có. Xe dừng lại trước đoạn đường cách biệt thự Tổng thống 500m, Lam Duẫn Ninh thắc mắc:
- Sao dừng lại?
Người tài xế buồn cười:
- Chú rể a~ cậu không để ý 1 chút nào đến hôn lễ của mình hay sao? Cậu phải đi bộ từ đây vào đón cô dâu ra xe đến nhà thờ. Mau xuống đi a~
Lam Duẫn Ninh bất đắc dĩ xuống xe. Vừa bước xuống, Lam Duẫn Ninh choáng ngợp trước con đường trải thảm đỏ rắc hoa, 2 bên lề thảm đỏ cũng là hoa tươi. Lam Duẫn Ninh không khỏi lắc đầu trước độ khoe khoang của Cố Tổng thống.
- Bắt lấy này.
Người phù rể bên kia ném 1 bó hay cầm tay cho Lam Duẫn Ninh. Lam Duẫn Ninh bắt lấy bó hoa hồng đỏ thắm với những sợi ruy băng uốn cong rủ xuống đất. Lam Duẫn Ninh hỏi người phù rể bên cạnh:
- Bó hoa này dùng hết bao nhiêu bông hoa.
- Là 999 bông hoa hồng thượng hạng.
Lam Duẫn Ninh cũng chẳng nói gì mà tiến bước đi về phía trước. Đến gần Cố gia đã thấy mọi người đang đứng chờ ở đó. Chỉ còn 1 đoạn ngắn nữa thôi là bước đến chỗ Cố Khương đang đứng thì có người hồng hộc chạy lại:
- Thiếu gia! Thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi.
Lam Duẫn Ninh sửng sốt ngay lập tức vứt bó hoa chạy lại phía xe ô tô. Bó hoa rơi xuống đất để lại sự ngỡ ngàng của toàn bộ người Cố gia và các vị quan khách. Ngay lập tức có những tiếng xì xào, bàn tán to nhỏ. Cố Khương xấu hổ, tức giận bỏ vào nhà. Mọi người thấy thế cũng đi theo. Cố Khương thật sự hoang mang vì hôm nay lễ cưới có sự góp mặt đông đảo của giới truyền thông thì không biết ngày mai những tin tức xấu gì sẽ nhắm đến con gái mà ông ta yêu thương nhất. Lam Duẫn Ninh chạy lại chiếc xe cưới và giục tài xế ra ngoài tự mình lái đến bệnh viện. Gấp rút chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, Lam Duẫn Ninh thấy Lam Duẫn Nhân, Liễu Nhược Y và Tống Tử Kỳ đang đứng đó. Lam Duẫn Ninh hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Mau nói cho con biết.
Lam Duẫn Nhân khuyên bảo:
- Con bình tĩnh nghe ta nói. Ngưng Nhi bị người xô từ cầu thang xuống, hiện tại đang cấp cứu. Tuyết Nhi vì đuổi theo kẻ hại Ngưng Nhi mà bị hắn bắn. Cả 2 chưa rõ thế nào.
Lam Duẫn Ninh mất bình tĩnh:
- Là ai? Ai hại họ? Đã bắt được chưa? Con phải giết hắn.
Tống Tử Kỳ đau lòng ôm Lam Duẫn Ninh:
- Ninh. Bình tĩnh. Cảnh sát sẽ bắt được người đó. Anh phải bình tĩnh vì 2 chị vẫn còn ở trong đó.
Trên hành lang, Lam Duẫn Nhân đã rời đi vì truy tìm kẻ hãm hại con dâu, chỉ còn lại Liễu Nhược Y và Tống Tử Kỳ cố gắng trấn an con trai.
CẠCH
Cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ phẫu thuật bước đến:
- Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?
Lam Duẫn Ninh hớt hải chạy đến:
- Tôi. Tôi là chồng của các cô ấy.
Bác sĩ nghiêm túc:
- Cô gái tóc bạch kim bị trúng đạn ở vai. May là viên đạn không găm sâu vào xương. Cô ấy có thai 3 tháng rồi.
Lam Duẫn Ninh cùng mọi người vui vẻ:
- Có thật không bác sĩ? Cô ấy có thai rồi.
- Ân. Có thai 3 tháng.
Lam Duẫn Ninh nhận ra bác sĩ vẫn chưa nói về Sở Thiên Ngưng:
- Vậy còn cô gái còn lại. Cô ấy thế nào?
Bác sĩ lắc đầu:
- Thai phụ đã gần đến ngày lâm bồn nhưng lại bị va đập quá mạnh vào bụng nên tình hình không được khả quan. Anh lựa chọn cứu người mẹ hay cứu đứa bé?
Lam Duẫn Ninh không hề suy nghĩ:
- Cứu người mẹ. Phải cứu người mẹ. Tôi cầu xin bác sĩ. Làm ơn cứu vợ tôi. Cứu vợ tôi.
Bác sĩ gật đầu:
- Đây là trách nhiệm của tôi. Mọi người hãy cố gắng chờ đợi tin tức.
CẠCH
Cánh cửa lại đóng vào. Lam Duẫn Ninh bồn chồn đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Ước chừng 1 giờ sau, bác sĩ ra khỏi phòng. Lam Duẫn Ninh vội vàng tóm lấy tay bác sĩ:
- Bác sĩ. Vợ tôi thế nào rồi? Cô ấy thế nào rồi?
Bác sĩ cười:
- Chúc mừng anh. Kì tích xảy ra. Mẫu tử bình an. Là con trai.
Lam Duẫn Ninh vui sướng:
- Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ.
Rồi quay sang Tống Tử Kỳ:
- Kỳ Nhi. Mọi người bình an. Anh làm cha rồi. Anh đã làm cha rồi.
Tống Tử Kỳ ôm lấy Lam Duẫn Ninh:
- Chúc mừng anh. Chúc mừng cho đứa con của chúng ta ra đời.
Liễu Nhược Y vui mừng liên tục chắp tay:
- Tạ ơn Phật Tổ. Các vị tổ tiên Lam gia phù hộ tai qua nạn khỏi.
Trong căn phòng hồi sức, Lãnh Hàn Tuyết nằm yên lặng trên chiếc giường trắng.
CẠCH
Lam Duẫn Ninh đẩy cửa bước vào. Nhẹ nhàng tiến lại gần nhìn nàng ngủ say, Lam Duẫn Ninh ngồi xuống đưa tay vén những sợi tóc vương trên má Lãnh Hàn Tuyết. Bỗng nhiên Lãnh Hàn Tuyết mở mắt:
- Ninh. Anh đến rồi.
- Ân. Anh ở đây. Và cả con của chúng ta nữa.
Lãnh Hàn Tuyết mờ mịt:
- Con? Con của chúng ta?
Lam Duẫn Ninh cười dịu dàng:
- Ân. Em có thai 3 tháng rồi. Trong bụng em là bảo bảo của chúng ta.
Lãnh Hàn Tuyết vừa khóc vừa cười:
- Chúng ta có con rồi. Thật sự có rồi.
Lam Duẫn Ninh và Lãnh Hàn Tuyết ôm nhau trong căn phòng bệnh vốn lạnh lẽo mà giờ đây lại ấm áp vô cùng.
Sở Thiên Ngưng nhớ rằng mình đã bị người từ đằng sau lưng đẩy xuống cầu thang. Nàng nhớ mình đã nhìn thấy máu từ chân chảy ra. Sở Thiên Ngưng tỉnh lại. Nàng đưa tay xuống sờ bụng mình. Thật phẳng. Con của nàng đâu rồi? Sở Thiên Ngưng bật khóc:
- Con của tôi. Con a~ Mẹ xin lỗi. Mẹ không giữ được con.
Lam Duẫn Ninh lúc này đẩy cửa vào thấy Sở Thiên Ngưng khóc tê tâm liệt phế. Đau lòng ôm lấy nàng:
- Không khóc không khóc. Con vẫn ở đây. Nó vẫn ở đâu với chúng ta. Em nhìn xem.
Lam Duẫn Ninh chỉ tay sang cái nôi ở bên trái giường bệnh. Sở Thiên Ngưng kích động:
- Mau. Mau bế con lại đây.
Lam Duẫn Ninh tiến đến chiếc nôi rồi nhẹ nhàng bế sinh linh bé bỏng trên tay đi lại chỗ Sở Thiên Ngưng. Nàng đưa tay ôm lấy con mình vào lòng, hôn 2 má phúng phính, hôn đôi bàn tay nhỏ nhỏ của con. Sở Thiên Ngưng hỏi:
- Là con gái hay con trai?
- Con trai.
Sở Thiên Ngưng lại hỏi:
- Đã đặt tên cho con chưa?
Lam Duẫn Ninh lắc đầu:
- Chưa. Anh đợi em tỉnh lại. Chúng ta cùng đặt tên cho con.
Sở Thiên Ngưng mỉm cười:
- Lam Duẫn Thiên. Có cả tên anh và tên em. Hảo sao?
Lam Duẫn Ninh gật đầu cười:
- Ân. Hảo. Lam Duẫn Thiên. Thiên Nhi a~ Con phải thương mẹ con thật nhiều nga~
Lam Duẫn Ninh hạnh phúc nhìn Sở Thiên Ngưng:
- Lão bà. Cảm ơn em đã đến bên anh.
Sở Thiên Ngưng thâm tình nhìn vào mắt Lam Duẫn Ninh:
- Em thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh.
Bất tri bất giác 2 cánh môi từ từ lại gần với nhau. Tiểu Thiên Nhi ngây thơ mỉm cười như vui mừng cho cha mẹ mình vậy.
Bên này Lam Duẫn Ninh và mọi người đang vui vẻ thì Cố Khương, Cố Khanh, Cố Khuynh Nhan lại ưu sâdu lo lắng. Trong căn phòng tối, tiếng ma sát, rên rỉ đầy dâm uế lại vang lên:
- Lần này mẹ làm tốt lắm. Con sẽ thưởng cho mẹ. Hãy tận hưởng đi.
Vương Hương Lan sung sướng ra sức hưởng thụ:
- Con thật tuyệt vời. Hơn hẳn cây gậy xốp yếu xìu của lão cha con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...