-AAAA! GIẾT NGƯỜI! UM......HMM....
- Ai đó?- Bạch Miêu thét lớn.
Không ai trả lời hắn cả. Mọi thứ im lặng dường như chưa có chuyện gì xảy ra. Thật quỷ dị.
- Lão đại a! Tiếng gì vậy?
- Tao cũng không biết đâu?
- Hay là tiếng của mấy oan hồn mà chúng ta giết vậy?
- Vớ vẩn! Trên đời này làm gì có linh hồn ma quỷ. Mày..... mày mau đi xem có cái gì ở sau mấy thùng kia. Nhanh chân lên.
Từng bước chân không tiếng động tiến đến. 5 quả tim liên tục đập nhanh không có quy luật.
THÌNH THỊCH THÌNH THỊCH
ĐÔNGGG~ ĐÔNGGG~ ĐÔNGGG
- Ai ở đấy vậy? Mau ra đây đi. Nhanh lên. Ta không đùa đâu. Đi ra mau.
MEOOO~MEOOO
- Chỉ là mèo hoang thôi đại ca. Không có gì đâu. Không có gì.
Tên tay sai hớt hải chạy về báo cáo tình hình chỗ quỷ quái cho lão đại hắn.
- Mày chắn chắn chưa.
- Ân. Em kiểm tra kĩ lắm rồi.
- Um..... Hmm. Th.... ả.....ra..... Ả.... tôi ra. Hộc~ hộc~ hộc.
- Cậu có sao không?- Lam Duẫn Ninh quan tâm hỏi.
Phó Hồng Nhan nổi cáu:
- Các cậu quan tâm làm gì sau khi bịt miệng tôi lại. Hộc~ hộc~ hộc.
Cô bất đắc dĩ an ủi:
- Cậu nói nhỏ thôi. Chúng ta phải giữ im lặng chứ. Cậu cũng biết bọn chúng là dân buôn người đấy.
Phó Hồng Nhan lo lắng:
- Vậy giờ làm sao đây? Hay chúng ta quay lại đi.
- Không được!- Lam Duẫn Ninh lên tiếng bác bỏ
Phó Hồng Nhan thắc mắc:
- Tại sao?
Lam Duẫn Ninh ánh mắt kiên nghị:
- Còn rất nhiều cô gái và cả 2 mẹ con bị bắt cóc. Chúng đã nghi ngờ chỗ này, nếu ta đi tìm người giúp rồi quay lại thì chúng có thể đã chuyển đến chỗ mới. Chúng ta tìm lại chúng được sao?
- Nhưng chúng ta là những tân binh, chỉ được luyện tập chứ chưa giáp trận bao giờ- mọi người đều lộ rõ vẻ lo lắng.
Lam Duẫn Ninh cổ vũ đồng đội:
- Tôi tin chúng ta có thể làm được. Hiện tại ta có 5 dao găm và 10 lựu đạn. Mỗi người các cậu giữ 1 quả, chia nhau ra: Phó Hồng Nhan cùng 1 người nữa đi cứu các cô gái trong thùng contaner, 2 người còn lại đi giải cứu mẹ con đi bắt cóc kia.
- Còn cậu thì sao?
- Tôi sẽ đánh lạc hướng chúng để các cậu có thời gian hành động.
- Quá nguy hiểm. Dù cậu có giỏi đi chăng nữa nhưng cậu chỉ có 1 mình.- Phó Hồng Nhan kích động.
Cô nở nụ cười trấn an:
- Sẽ không sao. Tôi đảm bảo nhóm chúng ta sẽ đầy đủ trở về. Tôi hứa đấy
- Được rồi! Chúng tôi tin cậu. Nhớ an toàn trở về.
Lam Duẫn Ninh nghiêm túc:
- Nghe theo khẩu lệnh của tôi. Xuất......
- AAAAAAA! CÚT RA! TRÁNH XA TA RA! ĐỒ KHỐN NẠN! ĐỒ TỒI! ĐỒ ĐĂNG ĐỒ TỬ! ÓC HEO! CÚT! AAAAAA
Tiếng hét vang lên thật chói tai, Lam Duẫn Ninh vội vàng:
- Đi nhanh lên.
Cả nhóm gật đầu rồi nhanh nhẹn chạy đi. Lam Duẫn Ninh cầm súng chạy ra ngoài, thét to:
- Buông ra! Tôi là cảnh sát đây. Tất cả quay lưng lại giơ 2 tay lên.
Toàn bộ động tác của tên Bạch Miêu dừng lại, hắn hô hào:
- Người đâu? Mau bảo vệ ta. Nhanh!
Hắn vừa nói xong có rất nhiều tên mặc đồ trắng xông ra vây tên Bạch Miêu vào giữa tạo nên 1 bức tường vững chắc. Tên Bạch Miêu huyên náo:
- Để xem 1 viên cảnh sát nho nhỏ có thể làm gì được ta.
Cô không nói gì lên đạn súng bắn thẳng vào hắn. Hắn kêu gào:
- AAAA! Chết ta rồi! Ta trúng đạn rồi.
Nhận ra điều không đúng, hắn đưa tay sờ lên mặt:
- Cái khỉ gì vậy? Sơn ư? Hắn chỉ có súng giả thôi. Anh em mau xông lên.
Lam Duẫn Ninh vứt súng vào mấy tên hàng đầu rồi chạy đi thật nhanh. Bạch Miêu hấp tấp hò hét:
- Mau đuổi theo! Không để cho hắn thoát. Dám phá hỏng chuyện tốt của Bạch gia ta. Ta sẽ cho ngươi nếm mùi. Đồ pháo hôi.
Lam Duẫn Ninh chạy không nghỉ và bám theo sau là rất nhiều người cầm súng. Cô vật đổ mấy cái thùng phi rồi đạp chúng lăn lông lốc vào đám tay sai. Thừa dịp bọn chúng đang bận tránh chướng ngại, kíp của quả lựu đạn đầu tiên đã được rút ra.
ĐÙNG.
AAAAAAA
Tiếng nổ và tiếng la hét đang chìm trong ngọn lửa đỏ thật hỗn loạn. Cô nhanh chóng quay đầu lại trở về chỗ tên Bạch Miêu.
ĐOÀNG
Âm thanh của súng nổ, viên đạn ngay trước mũi giày cô, chỉ đi chệch 1 chút thôi là viên đạn đã găm vào chân cô. Lam Duẫn Ninh gập người lăn vòng nhanh chóng trốn sau thùng hàng. Ngước lên nhìn, Lam Duẫn Ninh thấy 5 tên đứng trên giàn giáo bắn xuống.
- Chúng đứng quá xa nhau. Làm sao để làm chúng bị thương toàn bộ đây?
Đắn đo trong vòng 5 giây, cô rút kíp 2 quả lựu đạn phi vào 2 chân cột chống đỡ giàn giáo. Cả giàn đổ sập xuống trong tiếng nổ vang trời. Lấy 2 khẩu súng lục, 1 khẩu AK của bọn chúng, cô quay trở lại hỗ trợ đồng đội. Chạy được 5 phút, Lam Duẫn Ninh thấy Phó Hồng Nhan dẫn theo mười mấy người con gái chạy trốn. Cô lo lắng:
- Hồng Nhan! 2 người kia đâu?
- Bọn họ đang bị tên Bạch Miêu vây bắt. Mau cứu họ đi.
- Được rồi! Các cậu đưa những cô gái này ra ngoài, dùng lựu đạn phá sập tường cho nhanh. Đi đi. Tôi sẽ cắt đuôi bọn chúng. Nhanh lên.
ĐỨNG LẠI! ĐỪNG HÒNG CHẠY THOÁT.
RẦM RẬP
ĐÙNG
AAAAAAAAAAA
Quả lựu đạn thứ 4 được rút kíp, tiếng nổ vang trời trong ngọn lửa hừng hực mơ hồ ngửi thấy mùi thịt cháy khét.
- Chúng mày định đưa mẹ con chúng nó đi đâu?
- Đi đâu không liên quan đến mày.
Tên Bạch Miêu tức sôi máu não:
- Mẹ chúng mày. Tao sẽ cho tất cả về chầu Diêm Vương hết.
CÁCH
Âm thanh nòng súng lên đạn thật lạnh lẽo. 2 người tân binh dũng cảm này đang chờ đợi sự tiếp đón của Tử Thần.
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG
Tiếng súng AK nã liên tiếp vào đám đông áo trắng vậy quanh đồng đội.
CẠCH
- Chết tiệt! Hết đạn rồi.
ĐÙNG
Lại là tiếng nổ của lựu đạn. Lam Duẫn Ninh đã sử dụng hết 5 quả và những người đồng đội cũng không còn quả nào.
- Mẹ của đứa nhỏ đâu?
- Bọn họ nhốt rồi.
- Đi mau. Cầm lựu đạn này đi. Nếu có gì bất trắc mau dùng chúng.
Đợi 2 người họ bế đứa trẻ đi, Lam Duẫn Ninh 2 tay 2 súng tham gia trận huyết chiến: 100 chọi 1. Nhanh chóng chạy đến chỗ cô gái bị nhốt, tháo dây trói:
- Nhanh lên đi. Tôi đến cứu cô.
- Anh là ai?
- Cô nhanh lên. Chúng ta không còn nhiều thời gian.
Vừa bước chân khỏi ghế, nàng liền đứng không vững mà ngã xuống:
- A!
- Sao vậy?
- Có lẽ lúc tôi chống cự tên sắc lang kia đã bị trật chân. Hay anh cứ đi trước đi. Đừng lo cho tôi.
Lam Duẫn Ninh gắt lên;
- Không thể! Tôi sẽ không bỏ cô ở lại. Tôi là 1 người lính và trách nhiệm của tôi là bảo vệ người khác.
Dứt lời nàng bị cô bế lên theo kiểu công chúa, nàng hoảng sợ:
- A! Mau thả tôi xuống đi.
- Tôi thả cô xuống chơi với lũ sói đội lốt mèo nhé!
- Không a! Đừng thả tôi xuống.
"Thật ấm áp và an tâm. Thật khác biệt với những nam nhân khác". Nàng ngước nhìn khuôn mặt đẹp hoàn hảo không góc chết của cô và bỗng đỏ mặt." Giá như người này là chồng mình thì tốt biết mấy"- nàng nghĩ thầm và dụi đầu mình vào cơ ngực săn chắc của Lam Duẫn Ninh. Cô tưởng nàng đang sợ hãi nên vỗ lưng nàng trấn an:
- Không sao hết. Tôi sẽ đưa cô ra ngoài an toàn để đoàn tụ với con trai.
Từng bước chậm rãi vừa đi vừa quan sát, bỗng loạt súng nổ về cô. Lam Duẫn Ninh bao bọc cô gái vào lòng lăn vòng dưới đất nấp vào sau thùng contaner. Nàng bám tay vào vai cô, Lam Duẫn Ninh nhăn mặt đau đớn. Nàng bỏ tay khỏi vai cô, nàng khiếp sợ vì cả 1 bàn tay của nàng đầy máu đỏ tươi, ấm nóng.
- Anh bị trúng đạn rồi, máu chảy nhiều quá!- nàng lo lắng.
Lam Duẫn Ninh cố gắng đáp lại:
Tôi~ hộc.... hộc~ không....sao. Cô nấp cho kĩ. Nhớ chưa~ hộc.
Nàng gật đầu nhưng khi cô đứng dậy thì nàng lại hoảng hốt nắm lấy áo cô:
- Anh đi đâu vậy?
- Tôi sẽ cố gắng diệt bọn chúng để chúng ta ra khỏi đây. Nếu tôi không ra khỏi. Cô cố gắng bằng mọi cách phải thoát thân. Nghe chưa? Cầm súng đi.
Nói rồi cô vứt 1 khẩu súng cho nàng và len lỏi qua từng khe thùng ngắm bắn. Cô bắn hạ được 5 tên trong số 10 tên còn sót lại tại trận chiến.
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG
3 phát súng được bắn ra, 3 tên tay sai của Bạch Miêu lại ngã xuống.
- Bạch Miêu! Mau đầu hàng đi! Chỉ con ngươi và 2 tên nữa thôi.
Bạch Miêu đứng sau 2 tên đàn em mặt ngoài làm như không sợ nhưng bên trong lòng hắn đã nổi bão lớn. Hắn là kẻ hèn nhát, hắn yếu kém, hắn sợ phải chết, nếu năm xưa hắn không cùng em trai tranh đoạt cái chức vị lão đại này thì hôm nay sẽ không phải sợ hãi 1 tên lính vô danh tiểu tốt bắn chết mình. Lam Duẫn Ninh giơ cao nòng súng chĩa thẳng vào tên Bạch Miêu.
CÁCH
- Lại hết đạn! Xui xẻo.
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG
- A ha! Trúng đạn vào chân rồi kìa. Để xem mày chạy đi đâu.- Bạch Miêu đắc ý cười lớn.
ĐOÀNG ĐOÀNG
Tiếng súng lại vang lên, Lam Duẫn Ninh nhanh tay vớ cái xác bên cạnh che cho mình. Từ đâu có 1 tiếng thét của con gái:
- Đỡ súng này.
Cô cố gắng hết sức chạy lại chỗ nàng với cái chân chảy máu. Tóm lấy khẩu súng
ĐOÀNG ĐOÀNG
ĐOÀNG ĐOÀNG
2 bên đấu súng với nhau, 2 tên đàn em đã trúng đạn thi nhau nằm vật xuống đất. Lam Duẫn Ninh 1 lần nữa che chở cho cô gái lạ kia mà ăn thêm 1 phát đạn vào lưng. Lam Duẫn Ninh nhịn đau đứng dậy đã thấy cô nàng kia khóc như mưa:
- Sao cô khóc? Tôi còn chưa chết cơ mà.
- Sao anh lại che chở tôi hết lần này đến lần khác?
- Tôi~ hộc đã nói ~ rồi. Tôi là ~ hộc lính.... và~ tôi tự hào vì ...... ~ hộc đã bảo vệ được người khác.
HỨC
Lam Duẫn Ninh phun ra búng máu đỏ lòm. Cô gái càng hoảng sợ hơn, Bạch Miêu vui vẻ cầm súng lại gần:
- Để tao xem mày chết có đau đớn hay không?
Hắn vừa nói vừa giơ súng vào cô. Cô nói với hắn:
- Súng ngươi còn 1, súng ta cũng còn 1 viên đạn. Ta với ngươi đấu tay đôi. Ta trúng đạn, ta để thân xác ở đây ngươi muốn làm gì thì làm, còn nếu ngươi trúng đạn, ngươi để cho bọn ta đi. Được không?
Hắn cũng vui vẻ đồng ý:
- Được thôi! Dù sao với đống đạn trên người, ngươi sẽ không ra khỏi đây được và ả đàn bà kia nữa.
Cô cùng hắn đứng đối diện nhau, khẽ nói thầm vào tai cô gái:
- Khi tôi giơ súng, cô phải cố chạy ra khỏi đây ngay, chân đau cỡ nào cũng phải chạy. Nếu không tôi sẽ hận cô vì tôi mất công cứu cô mà lại thành công cốc. Được rồi! Nhẹ nhàng ra sau lưng tôi rồi đi đi.
- Nhưng anh thì sao?
- Tôi sẽ ra được! Đi mau.
- Anh phải ra được đấy. Tôi đợi anh. Em yêu anh.
Nói rồi nàng nhón chân lên tặng cô 1 nụ hôn vào má. Nàng có thể cạm nhận mùi thuốc súng, mùi cát bụi và mùi máu tanh từ các vết thương trên mặt cô. Nàng cố nén nước mắt chạy đi. Còn Lam Duẫn Ninh vẫn còn ngây ngốc trước lời nói của cô ta:" Chẳng lẽ đây là yêu em từ cái nhìn đầu tiên".
- Tên kia! Ngươi nghĩ gì vậy? Không tập trung là tao bắn nát sọ.
- Được! Chúng ta bắn đầu.
2 nòng súng đen ngòm lạnh lùng chĩa vào nhau.
ĐOÀNG
Cô đã trúng đạn vào bụng và viên đạn cô bắn lại không trúng vào Bạch Miêu. Cô bắn viên đạn vào dây dẫn dầu của xe contaner và ngay lập tức phi con dao găm vào thùng xăng trên gác. Bạch Miêu cười sung sướng rút dao hướng cô đi tới. Để kéo dài thời gian xăng và dầu chảy đến chỗ Bạch Miêu, Lam Duẫn Ninh cố gắng nói chuyện với hắn:
- Đằng nào ta cũng chết nhưng trước khi chết ngươi có thể cho ta biết người giết ta có lai lịch thế nào chứ?
- Được thôi! Giờ ngươi như cá nằm trên thớt. Để ngươi biết được quá khứ lừng lẫy của ta cũng chẳng có gì khó. Hahahaha
Bên ngoài kho hàng thật nhiều xe cảnh sát, quân đội, cứu thương được điều tới. Đại tướng Lam Duẫn Nhân lo lắng đến mức muốn xông vào cứu con mình nhưng bị ngăn lại, bà Liễu Nhược Y khóc hết nước mắt, kiệt sức bất tỉnh được đưa lên xe cứu thương truyền nước. Sở Thiên Ngưng mắt lệ đỏ bừng không ngừng được các y tá khuyên can nhưng vẫn không kìm được. Nàng đang trong cuộc họp quan trọng với D thị và Tổng tài lại chính là Dương Kiên thì nhận được cuộc gọi của cha chồng báo nguy về trượng phu. Nàng lạnh lùng bỏ mặc tên Dương Kiên rồi cấp tốc phi xe đến nhưng chờ bao nhiêu lượt người được cứu ra chỉ có những cô gái bị bắt cóc, những người lính và 1 cậu nhóc. Nàng không hề thấy bóng dáng Lam Duẫn Ninh. Nàng bật khóc nức nở:
- Duẫn Ninh! Anh đang ở đâu? Đừng làm em sợ mà. Anh mau trở về đi. Em hứa sẽ không để anh chán ghét em nữa đâu?
Nàng khóc thật thương tâm khiến Lam Duẫn Nhân không khỏi xúc động, ông lại gần ôm nàng, dáng vẻ của 1 người cha từ ái vuốt tóc con gái mình:
- Đừng khóc nữa Ngưng Nhi, cha tin chồng con sẽ không sao hết.
- Cha! Anh ấy sẽ trở về phải không? Cha đừng lừa con.
- Ta không lừa con. Chồng con sẽ trở về bình an. Cầu mong nó tai qua nạn khỏi.
CỨU MẠNG Â!~ HỘC~ HỘC~ MAU CỨU MẠNG. CÒN 1 NGƯỜI LÍNH BỊ THƯƠNG RẤT NẶNG ĐANG Ở TRONG KIA CHIẾN ĐẤU VỚI TÊN ĐẦU SỎ.
Sở Thiên Ngưng và Lam Duẫn Nhân vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ cô gái kia. Lam Duẫn Nhân gấp gáp hỏi:
- Có phải người lính còn trong đó có mái tóc màu xanh khói đúng không?
- Đúng vậy! Anh ấy vì cứu tôi đã trúng không ít đạn. Cầu xin ngài. Tôi cầu xin ngài hãy cứu anh ấy.
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên
ĐÙNG..... ẦM..... PHỪNG
Nhà kho đổ sập trong ngọn lửa cháy hung dữ liếm qua mọi thứ như thử vị rồi nuốt chửng nó. Đôi mắt Sở Thiên Ngưng lập lòe màu đỏ, không biết là ngọn lửa phản chiếu hay mắt nàng đỏ vì lệ tuôn. Vô lực quỳ xuống đất, nàng vô hồn:
- Duẫn Ninh! Không thể nào? Không thể như thế được. Anh không được chết. Em còn chưa bù đắp lại cho anh mà. Sao anh lại chết chứ. TẠI SAO?
Nàng hôn mê nằm vật ra đất, Lam Duẫn Nhân hoảng thần:
- Đưa con dâu tôi lên xe cứu thương. Các người đứng đó làm gì. Mau vào tìm con trai tôi. Sống phải thấy người chết phải thấy xác. Các người không tìm được thì về quê chăn vịt hết đi.
TÍ TÁCH TÍ TÁCH
Từng giọt nước mưa nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất rồi chuyển thành cơn mưa rào. Mọi người nhanh chóng tìm thứ che chắn rồi tiếp tục tìm kiếm. Lam Duẫn Nhân vẫn còn đứng đó, ông đứa tay lên mặt vuốt nước, ông tự hỏi:
- Đây là nước mưa hay nước mắt vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...