Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Nhà của ông bà Hàn cũng không xa lắm, nằm cùng thành phố với nhà của Hàn Tử Tư, thế nhưng một người ở phía Bắc thành phố, một người lại ở tận cùng phía Tây nên muốn đi đến cũng tốn không ít thời gian. Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, cuối cùng Hàn Mộ Vi cũng đã đến trước cửa nhà ông bà Hàn. Tuy nhiên, ngoài xe của cô, bên cạnh nhà còn đang đậu thêm một chiếc xe khác nữa. Đó là một chiếc xe Maybach Exelero xanh cooban vô cùng phong cách, chứng tỏ người sở hữu cực kì bất phàm. Vì kiếp trước ông Hàn Mộ Vi từng là tổng tư lệnh lừng lẫy một thời, có khách quý thường xuyên đến thăm cũng là chuyện bình thường nên cô chỉ thoáng nhìn một chút, sau đó liền xách valy đi vào. Chẳng qua, vì việc này mà sau này cô đã hối hận trong suốt một thời gian dài, đến tận lúc cuối đời vẫn chưa thể nào quên. Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Hàn Mộ Vi đang định đi vào chào hỏi ông bà Hàn, nhưng lại phát hiện họ đang bận tiếp khách nên đành phải tạm thời tránh sang một bên. Vị trí đứng của cô vừa vặn có thể thấy được bóng lưng của vị khách kia. Đó là một người đàn ông trông khá trẻ tuổi, dáng ngồi rất thẳng tràn ngập khí phách, lưng dài vai rộng có thể mang lại cảm giác an toàn cho bất kì người phụ nữ nào. Tuy chỉ nhìn thấy đằng sau của người đàn ông ấy, Hàn Mộ Vi vẫn bị mê hoặc đến mức không thể dời mắt. Cô không hề hay biết rằng, ánh mắt của mình đã bị đối phương phát hiện từ lâu.
Ngay khi trong sảnh xuất hiện thêm một người thì Mặc Dung Uyên đã phát hiện ra rồi. Chẳng qua anh có chút ngạc nhiên, bởi vì lần đầu tiên có một người con gái nhìn anh bằng ánh mắt như vậy. Không có dục vọng, không có ham muốn hay mưu cầu tiền tài, đó chỉ đơn thuần là sự thưởng thức đến say mê. Vị Mặc thiếu tướng nào đó bỗng nhiên nổi lên một sự tò mò vô cùng lớn, thậm chí còn lập tức muốn nhìn thấy được gương mặt của người con gái ấy. Không biết, cô ấy có đôi mắt như thế nào nhỉ?
“Xem ra đã đến lúc tôi trở về rồi, phải nhường chỗ cho vị khách kế tiếp của ông bà Hàn thôi.”- Giọng nói trầm thấp như rượu ngon lâu năm vang lên, vừa mê hoặc lại ẩn chứa kịch độc của thuốc phiện, khiến người ta vừa yêu vừa sợ, lại không kiềm được lòng muốn nghe tiếp.
Người đàn ông này tuyệt đối không phải người bình thường! Thậm chí còn cực kì nguy hiểm!
Hàn Mộ Vi vội lùi một bước, thầm cảnh cáo bản thân không được đến gần anh ta nữa. Rắn càng nhiều màu càng là rắn độc, nấm càng sặc sỡ càng là nấm không thể ăn, Hàn Mộ Vi đương nhiên không ngu ngốc đến mức không nhận biết được điều này. Người đàn ông như thế, mãi mãi chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa mà thôi.
Nhưng Hàn Mộ Vi làm sao có thể biết được, trong tương lai, cô càng tránh xa, người đàn ông nào đó càng tiến tới, tạo thành mối quan hệ dây dưa không ngớt. Nếu cô biết, hôm nay tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây. Đúng là lầm lỡ một lần thành thiên cổ hận a~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...