Lúc nãy thời điểm Tề Tư Mẫn chạy đến trường học nói với cô sự viêc, cô thật sự rất hoảng sợ. Nếu là Hàn Mộ Vi thật sự xảy ra chuyện gì, thân làm chủ nhiệm lớp như cô trách nhiệm là rất lớn, hơn nữa, cô đối với tiểu cô nương này thật sự vẫn luôn rất quan tâm, nếu là xảy ra chuyện......
Lỡ như tiểu cô nương này lại quay trở về bộ dạng lúc trước thì ohari làm sao?
Lý lão sư dẫn theo vài bạn học sinh, nửa đường đi lại cham mặt Quý An Thừa, Quý An Thừa đang ở gần đó tìm bảo an trong Giang Thành Nhất Trung nói hết mọi chuyện cho họ nghe, muốn bọn học giúp đi tìm Hàn Mộ Vi cùng Tề Tư Mẫn, nhưng khả năng biểu đạt ngôn ngữ của anh ta không tốt, hơn nữa không phải Giang Thành Nhất Trung, bảo an căn bản không có khả năng rời trường học cùng hắn rời đi, thời điểm Quý An Thừa ở kia gấp đến độ nói không ra lời, rốt cuộc thấy được Tề Tư Mẫn......
Cúi đầu, Quý An Thừa đầy mặt uể oải.
Hắn vì cái gì vô dụng như vậy, liền tìm vài người tới cứu Hàn Mộ Vi đều làm không được......
Nhìn Hàn Mộ Vi quấn lấy băng vải hai tay, còn có vặn thương chân......
Quý An Thừa lâm vào thật sâu vào sự tự trách.
Tề Tư Mẫn cũng là đầy mặt tự trách, cô ta hiện tại thực hối hận, ngay từ đầu cô ta vì cái gì không trực tiếp đem những cái đó tiền cấp những cái đó tên côn đồ, liền sẽ không ra việc này...... Hơn nữa, Hàn Mộ Vi cũng sẽ không bị thương......
Nếu không phải nửa đường đụng vào người nam nhân này, cô ta hoảng không chọn lộ mà bắt lấy hắn, cầu hắn cứu lấy bạn học của mình......
Hiện tại Hàn Mộ Vi sẽ thế nào còn không biết đâu......
Tề Tư Mẫn nhìn Hàn Mộ Vi, vẻ mặt áy náy.
Hàn Mộ Vi đỡ vách tường đứng lên, nhàn nhạt nói: "em không có việc gì."
Lý lão sư nhăn lại mi, "Việc này ngày mai lại nói...... Quý An Thừa, em trước đưa Hàn Mộ Vi về nhà. Buổi chiều em không cần lại đây...... Tề Tư Mẫn, em cùng cô đi cục cảnh sát báo án! Những học sinh gần trường chúng ta cũng quả thật quá càn rỡ rồi......"
Vốn dĩ cho rằng chỉ là đơn giản làm tiền, lúc trước Giang Thành Nhất Trung cũng không phải không gặp phải mấy tên côn đồ học sinh kia, nhưng đều không có đả thương người. Nhưng hiện tại...... Nhìn vết thương trên người Hàn Mộ Vi, Lý lão sư đột nhiên cảm thấy, việc này không thể liền đơn giản như vậy liền tính.
Lý lão sư lời nói mới nói xong, Mặc Dung Uyên liền nói: "Không cần."
"Ách?" Lý lão sư sửng sốt một chút.
"Học sinh Hàn là hàng xóm của tôi, tôi có xe, tiện đường đưa em ấy trở về đi!" Mặc Dung Uyên nói.
Lý lão sư nhìn về phía Hàn Mộ Vi, xác định Hàn Mộ Vi xác thật nhận thức hắn, mới gật gật đầu.
Ngồi trên xe thời điểm, Hàn Mộ Vi nhìn đến ngoài cửa sổ xe Quý An Thừa vẻ mặt muốn nói lại thôi, dời đi tầm mắt.
Cô đương nhiên biết Quý An Thừa ở áy náy cái gì, bởi vì cô cùng anh ta đã từng là như vậy giống nhau, giống đến cô so với anh ta còn hiểu biết tâm tư của anh ta hơn bản thân anh ta.
Lúc ấy cô tưởng xông lên đi cứu Tề Tư Mẫn, nhưng lấy cá tính Quý An Thừa sao có thể làm như vậy? Liền tính anh ta dám, xông lên cũng bất quá là thêm một cái bị đánh bị làm tiền......
Hàn Mộ Vi liền bảo anh ta đến Giang Thành Nhất Trung tìm người, Quý An Thừa lại chết nhận lý, cảm thấy muốn tìm người hỗ trợ cần thiết là cảnh sát hoặc là bảo an, phỏng chừng là bị bảo an quấn lên, mà anh ta cũng sẽ không nói chuyện, nói không chừng bảo an cho rằng anh ta là người kì quá, căn bản sẽ không để ý đến anh ta......
Hiện tại, phỏng chừng chính áy náy đi!
Áy náy cũng tốt.
Hàn Mộ Vi nghĩ.
Quý An Thừa, anh cũng nên trưởng thành.
Không thể thật sự giống như ba tháng đi, ngoan ngoãn mà nghe theo trong nhà an bài cùng Hàn Mộ Vũ đính hôn, sau đó lại đơn thuần mà bị Hàn Mộ Vũ tính kế, muốn lấy như vậy không thể tưởng tượng phương thức cùng chính mình ở bên nhau......
"Suy nghĩ cái gì?" Mặc Dung Uyên ngồi ở trên ghế điều khiển, nhìn cô một cái.
Hàn Mộ Vi nhìn hắn, do dự một chút, đột nhiên nói: "Suy nghĩ...... có phải nên học một chút võ để phòng thân hay không?......"
Như là tự nhủ nói: "Chỉ có thể chạy trốn mà không làm gì khác, không ổn chút nào!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...