Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Y không thể hiểu được mà nóng giận, khi cô thật sự tựa như cái người câm giống nhau không hé răng, khi cô thật sự tựa như cái ngốc tử giống nhau yên lặng mà thừa nhận này hết thảy, không có một câu oán giận......

"Chuyện như thế? Ngươi không quan tâm sao?"

Y sinh nửa ngày khí, triều cô rống giận, này phó khác thường bộ dáng liền tiểu trần đều sau này coi kính nhìn nhiều vài lần.

Mà trước mắt cái này bị y rống giận cô lại mặt không đổi sắc, thậm chí ngữ khí lạnh băng mà đối diện y nói như vậy một câu.

"Đâu có chuyện gì liên quan tới anh?" Cố Thiếu Ngang sửng sốt một chút.

Đúng vậy, tựa hồ...... Xác thật không liên quan chuyện của y......

Nhưng y vì cái gì mà tức giận? Vì cái gì mất đi sự bình tĩnh thường ngày, đối một tiểu cô nương mỏng manh yếu đuối mà rống giận? Một chút đều không giống tính cách của hắn......

Cố Thiếu Ngang có chút bị hỏi đến nghẹn họng, nháy mắt ngữ kết ở kia, không biết nên nói chút cái gì.

Hàn Mộ Vi mặt vô biểu tình nói: "Dừng xe."

Tiểu trần sửng sốt một chút, theo bản năng mà nhìn phía Cố Thiếu Ngang.


Cố Thiếu Ngang lạnh mặt, "cô muốn làm cái gì? Mẹ cô...... Không, dì cô đã đáp ứng cho cô đi vườn trái cây. Hiện tại sắc trời đã tối, cô nếu là hiện tại trở về là không được......"

Hàn Mộ Vi ánh mắt có chút lỗ trống, nhìn kỹ, đồng tử căn bản cô là phóng không, bên trong căn bản là không có Cố Thiếu Ngang.

"Dừng xe đi, Cố Thiếu Ngang, chúng ta nói chuyện."

"......"

Cố Thiếu Ngang nhìn cô, có chút vô lực.

Chưa bao giờ gặp được thiếu nữ lạnh lùng cổ quái như vậy, cô tựa hồ không có bất luận cái gì để ý đồ vật, cũng không có bất luận cái gì sợ hãi sự vật......

Tựa hồ không có gì chuyện gì có thể làm cô cảm xúc phập phồng, bao gồm cả Y.

"Tiểu trần, dừng xe."

Xe ở cách tiểu khu chỉ có mấy trăm mét một cái công viên rồi ngừng lại.

"Cố Thiếu Ngang, lần trước tôi đã hỏi qua anh, đúng không." Hàn Mộ Vi mặt vô biểu tình mà mở miệng, "anh không thích tôi, đồng dạng, tôi cũng không thích anh."


"Cho nên, tôi hy vọng anh về sau không cần giả bộ lương thiện, tới xen vào việc người khác."

"Liền tính tôi bị véo đến đổ máu, cũng không phải anh đau. Anh để ý cái gì? Chúa cứu thế tình kết tóc làm sao? Cảm thấy chính mình là người tốt, tới cứu vớt tôi sao?"

Cô ngữ khí bình đạm giống đang nói người khác sự, "Cố Thiếu Ngang, anh tưởng giúp tôi hành động, kỳ thật là tạo thêm phiền toái cho tôi. Tôi thực không thích có người quấy rầy cuộc sống của tôi, cho nên mời anh về sau...... tránh xa tôi một chút."

"Dù sao, anh không phải thật sự thích hôn sự này đúng không? Anh nếu là không nghĩ chủ động cự tuyệt, tôi có thể giúp anh."

Cố Thiếu Ngang bị cô nói được một câu cũng nói không nên lời.

Nhìn nữ nhân nhỏ bé trước mắt, còn có trên mặt cô vô cùng bình tĩnh, Cố Thiếu Ngang lần đầu tiên cảm giác được chính mình bị ghét bỏ.

Chính là cô nói rồi lại vô cùng thẳng thắb, trực tiếp đến y liền phản bác đều không thể phản bác, bởi vì cô nói, đều là sự thật.

Y hôm nay đến dẫn cô đi vườn trái cây, trừ bỏ không thể hiểu được đối cô sinh ra hảo cảm ngoại, còn muốn cho cô chút tự do thoát khỏi Hàn gia, lại không nghĩ rằng, cô căn bản không nghĩ muốn như vậy tự do.

Mà y mục đích cuối cùng cũng không phải cùng cô bồi dưỡng tình cản......

Y muốn cho cô đối chính mình có hảo cảm, sau đó nghe lời y, chủ động từ hôn......

Lại không có nghĩ đến, cô lại trực tiếp nói ra ý định của y.

Cô đại khái thật sự đối y không hề cảm giác đi! Không, còn không chỉ là không có cảm giác, liền như theo như lời cô, cô cũng không thích y. Cũng không muốn y liên quan tới cuộc sống của cô.

Nghĩ đến đây, Cố Thiếu Ngang trầm ngâm xuống dưới, "cô muốn như thế nào giúp tôi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui