Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Cũng bởi vậy, bọn họ mới có thể bắt hắn ta mang đến đây, mà không làm cho ông chủ của hắn ta chú ý đến.

Hầu Tử chính là người đàn ông cao gầy mà trước đó đi đến đón Mặc Dung Uyên. Nghe thấy Mặc Dung Uyên nói, anh ta cười tủm tỉm gật đầu, xoay người liền tiến vào phòng bên cạnh.

Người nằm trong nhóm cấp trên của đám người buôn lậu tên là "A Kim". Ngoại trừ ông chủ hắn ta gọi như vậy, những người khác đều gọi hắn ta là "Kim lão đại".

Kim lão đại nhìn thấy có một người khác đi vào, trên mặt vẫn vô cảm như vậy.

Hắn ta thực bình tĩnh, dù sao những người bắt hắn đến đây không phải là cảnh sát thì chính là quân đội. Hắn ta liền biết cách làm việc của các nhân viên chính phủ, dưới tình huống không có chứng cứ, còn có thể làm cái gì?


"Không nghĩ nói đúng không?"

Hầu Tử vừa vào cửa liền cắn răng, trực tiếp đạp vào một chân của Kim lão đại!

Hầu Tử chính là thủ hạ được Mặc Dung Uyên huấn luyện ra. Mấy năm nay đi theo Mặc Dung Uyên hoàn thành đủ kiểu nhiệm vụ yêu cầu cao, thân thủ thập phần lợi hại. Lần đó nếu không phải Hầu Tử kịp thời tiến đến hiện trường nổ mạnh kia, đem thân thể của Mặc Dung Uyên đang bị trọng thương kia kéo ra ngoài mà nói, Mặc Dung Uyên nói không chừng đã chết.

Hầu Tử thân thủ cực tốt, một chân đá qua đó. Thân thể mập mạp của Kim lão đại ngồi trên ghế lớn trực tiếp bị ngã xuống dưới đất!

Kim lão đại trừng to đôi mắt, bởi vì quá béo cùng với việc đôi tay bị còng số tám khoá chặt lại, căn bản khônh đứng dậy được. Nhưng mà hắn ta lại trừng mắt đối với Hầu Tử rống to: "Mấy người đánh người là phạm pháp!! Cảnh sát đánh người a...... Tôi muốn gọi cho luật sư của tôi!!!"

"Luật sư?" Hầu Tử cười lạnh một tiếng, không chút do dự lại là một đá!

Trong nhà mặt khác hai cảnh sát mắt nhìn thẳng, quả thực giống như là không nhìn thấy được.

"Mày còn muốn tìm luật sư? Mày đi tìm Diêm Vương của mày đi!!"


Hầu Tử ghét nhất đó là bọn buôn người. Bởi vì cậu ta chính là bị bọn buôn người bắt cóc đi. Sau đó lại bị bán cho một gia mà thường xuyên bị gia bạo, cuộc sống của cậu ta từ nhỏ vô cùng gian nan. Nếu không phải khi đi lính, vận khí tốt đi theo Mặc Dung Uyên làm thủ hạ nói, chỉ sợ cậu ta sẽ không sống được đến lớn như vậy.

Cho nên hiện tại nhìn thấy đến đám người buôn lậu này, Hầu Tử hận không thể đem bọn họ đều giết hết!

Hầu Tử đánh Kim lão đại từ lúc bắt đầu hùng hùng hổ hổ nói muốn tìm luật sư, nói muốn cáo trạng với cấp trên của bọn họ, đến cuối cùng đã bị Hầu Tử thu thập đến ngay cả kêu một tiếng cũng không dám kêu.

"Báo cáo cấp trên?" Hầu Tử cười lạnh một tiếng, "Thật là ngại quá, tao cũng không phải là cảnh sát! Nơi này cũng không phải là cục cảnh sát......"

Nheo lại mắt, Hầu Tử nắm lấy tóc của hắn ta "Mày muốn đi cáo trạng tao đúng không? Đi! Chỉ cần mày dám đi đến cục cảnh sát nói! Đúng rồi, thuận tiện nói cho mày biết, nơi này hôm nay...... Chính là có chút những tên du côn vô lại giống như mà! Hai cái bang phái đánh nhau đấu moi, mày cho rằng cảnh sát nhàn rỗi không có việc gì vì mày mà xuất hiện?"


"Màu...... chúng bây rõ ràng là......" Kim lão đại mặt mũi đã bầm dập, nói không ra lời.

Hắn ta muốn nói những người bọn họ rõ ràng là người của chính phủ, không có tư cách làm những chuyện này đối với hắn ta. Coi như hắn ta là tội phạm, thì cũng còn có nhân quyền mà! Nhưng mà Hầu Tử lại trực tiếp phủ nhận thân phận của bọn họ, mà nhìn hai người cảnh sát canh gác ở xung quanh kia. Hắn ta bị bắt đến đây cũng được một ngày một đêm. Tác phong làm việc của những người này thật sự giống như là cảnh sát, không dám dễ dàng động thủ với hắn ta. Cho nên Kim lão đại mới có cậy vô khủng, cho rằng lại ở lại đây một khoảng thời gian, tìm luật sư đi đến đây liền có thể đi rồi.

Không nghĩ tới lúc này Hầu Tử đến, cũng không biết cáu tên Hầu Tử này có thân phận gì. Lại dám ở dưới mắt của hai người cảnh sát kia ngang nhiên đánh người, lại còn một chút giấu diếm cũng không có, cũng không sợ làm cho hắn ta một thân đầy thương tật.

Đây rõ ràng chính là......

Rõ ràng chính là không có dự định thả hắn ta ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui