Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Hàn Mộ Vi lắc lắc đầu, "Chạy trốn rồi. Có điều đồ không bị trộm đi."

Người cộng sự có chút kinh ngạc:

" Là dạng ăn trộm như thế nào? Hàn tiểu thư, mình một cô phát hiện ra sao?"

Người cộng sự có chút lại có chút kinh ngạc. Lấy vóc vóc dáng của Hàn Mộ Vi, nếu như thật sự xui xẻo đụng phải tên trộm. Nói không chừng tên trộm sẽ xuống ta với cô. Khẳng định là lành ót dữ nhiều, sao có thể dựa vào một mình cô mà đuổi tên trộm đi được, ngay cả đồ cũng không bị lấy đi?

Chu Quân Viễn nhìn xung quan một lúc. Nhìn đồ ăn đã nguội lạnh ở trên bày, lượng thức ăn này không phải là chỉ có một người ăn......

Cụp mắt xuống, lại nghe được Hàn Mộ Vi tiếp lời:

"Đúng vậy, là một mình tôi."


"Người trộm là người quen sao?" Chu Quân Viễn đột nhiên mở miệng.

Hàn Mộ Vi nhướng mày, gật đầu: "Là người quen."

Người cộng sự có chút kinh ngạc mà nhìn anh ta: "Người quen? Là ai?"

Hàn Mộ Vi mặt vô biểu tình nói: "Hàn Mộ Vũ, con gái mẹ kế của tôi."

"......"

Một trận trầm mặc.

Người cộng sự có chút xấu hổ nói: "Việc nhà a...... Cái này chúng tôi chỉ sợ không quản được......"

Hàn Mộ Vi mặt không đổi sắc: "Không phải việc nhà. Đồ bị trộm là của mẹ tôi Vệ Như Yên để lại. Bà đem quyền sở hữu để lại cho tôi. Hiện tại những thứ đó trên pháp luật đều thuộc quyền sở hữu của tôi, không liên quan đến Hàn gia."

Người cộng sự sờ sờ cái mũi, khều khều Chu Quân Viễn.

Chu Quân Viễn nhìn cô: "Cô xác định muốn báo án?"

Cô gật gật đầu, "Đúng vậy."

"Thật ra lập án cũng không có chỗ tốt. Đồ cũng chưa bị mất, người trộm đồ cũng là người trong nhà...... Tuy rằng chuyện này cần phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưnh loại tình huống này...... Chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ là không giải quyết được gì." Chu Quân Viễn nói.


"Tôi có camera."

Hàn Mộ Vi mở miệng.

Chu Quân Viễn im lặng trong chốt lát, nhìn cô gái trước mặt. Cô ngay cả một chút tình cảm đối với người nhà của mình cũng không có sao?

Anh ta nhìn thấy được sự kiên quyết từ trên mặt của cô.

Chu Tư Viễn cụp mắt xuống: "Có thể cho chúng tôi coi video theo dõi một chút được không?."

"Được."

Sự thật chứng minh, Hàn Mộ Vũ thật sự ý đồ ăn cắp. Tuy rằng cũng không có thành công. Trong video đã ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình Hàn Mộ Vũ lục lọt trong thư phòng, nhìn thấy đến hộp châu báu kia tham lam mà đeo lên trên người của mình, còn có một hình ảnh Hàn Mộ Vũ tay cầm kéo đi vào phòng của Hàn Mộ Vi. Chỉ là trong phòng Hàn Mộ Vi không có gắn camera theo dõi. Chu Quân Viễn không nhìn thấy được Hàn Mộ Vũ cầm kéo ở trong phòng cô rốt cuộc là đã làm gì, có điều nghĩ đến cũng biết cũng phải là chuyện tốt.

Trong lòng thở dài, Chu Quân Viễn nghĩ, quả nhiên mỗi nhà mỗi cảnh*......

Dưới sự đồng ý của cô đàn xem xét trong phòng của Hàn Mộ Vi. Ở tình huống như vậy bọn họ cầu phải biết rõ còn có những thứ nào khác bị trộm đi hay không. Lúc nhìn thấy cả phòng hỗn độn, lại liên tưởng đến tay cầm kéo cùng nét mặt ghen ghét của Hàn Mộ Vũ trong đoạn ghi hình. Hai người Chu Quân Viễn coi như hiểu rõ, xem ra Hàn gia thật sự không hề có tốt đẹp như ở bề ngoài vậy. Đặc biệt là sau khi chú ý khoá cửa bị người khác từ bên ngoài mạnh mẽ cạy hư. Bọn họ cũng không khỏi có chút thở dài lên.


Ngay cả chìa khoá chỗ ở của cô cũng không có, muốn đi vào không gọi điện thoại liên hệ cũng không đợi cô trở về. Ngược lại kêu người cạy cửa vào trước một bước, Hàn gia người cũng thật đủ kỳ ba.

Xem hành vi cạy khoá này, còn có việc tự ý phá hư đồ đạc trong phòng của chủ nhân. Thậm chí còn mượn gió bẻ măng muốn lấy đi đồ vật có giá trị......

Nơi này sao có thể là nhà của một người ở, không biết nhìn vào còn tưởng có ăn đến quấy phá!

Đem mọi tình tiết ở trong nhà chụp lại, quay lại video quay sát, chụp khoá cửa trước, làm xing ghi chép...... Hoàn thành xong những việc mà mình nên làm, Chu Quân Viễn vẫn thiện ý mà nhắc nhở cô:

"Hàn tiểu thư, không có mất thứ gì, đoán chừng là không được kết quả như cô muốn......"

Chú thích:

Mỗi nhà mỗi cảnh (家家有本难念的经)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui