"Chúng tôi biết là bạn học Hàn bởi vì chuyện cướp bóc lần trước bị đăng lên tin tức nên đã kéo theo rất nhiều phiền phức bên người...... tôi muốn hỏi một chút, vào cái ngày hôm đó ở trên quảng trường có nhiều người đến như vậy, tại sao lúc đó những người khác đều không hề để ý tới, chỉ một mình cô đuổi theo tên cướp? Trong lòng cô lúc ấy đang suy nghĩ đến cái gì?"
Hàn Mộ Vi trầm mặc một chút, "Không nghĩ cái gì cả, chỉ là muốn đoạt lại túi xách về."
Tựa hồ cũng cảm thấy chính mình nói được quá ít, Hàn Mộ Vi nhíu mày lại, lại bổ sung một câu: "Ăn cướp là việc làm không đúng!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Mộ Vi thể hiện rõ ràng sự nghiêm túc, mở miệng nói chuyện nghiêm trang gồng mình như đang diễn kịch, làm Diêu Thơ thiếu chút nữa cười ra tiếng tới.
"Ân...... Vậy trong lúc đó cô không nghĩ tới bản thân sẽ có khả nằn bị thương sao?"
"Không có thời gian nghĩ đến." Hàn Mộ Vi nói. Trong đầu của cô lúc đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ đuổu theo tên cướp kia lấy lại túi xách, làm sao có thời suy nghĩ đến những thứ khác được đây?
"Cô có nghĩ tới việc sau khi cô giúp người ta lấy lại túi xách sau đó lại bị người ta đối xử như thế không?"
"Không nghĩ tới."
"Vậy cô đối với cách làm của cô gái kia có cái nhìn gì hay không?"
"...... Không có cái nhìn gì cả." Thiếu nữ ngẩng đầu, bình tĩnh mà nhìn Diêu Thư trả lời, "Mỗi một người đều có suy nghĩ khác nhau, tôi không hề biết cô ấy vì cái gì mà làm như vậy."
"Vậy sau khi cô biết được rồi, tâm tình thế nào?"
"Vào thời điểm lúc đó căn bản không có thời gian nghĩ đến." Hàn Mộ Vi trầm mặc sau một lúc lâu, nói. Lúc ấy cô căn bản không hề biết được chuyện này, đã bị Hàn Tử Tư đánh té xuống đất rồi, đầu vẫn luôn trống rỗng.
Diêu Thơ trầm mặc trong chốc lát, nhìn cô gái ở trước mặt con ngươi sâu thẳm lại còn vô cùng trầm nặc, nói: "Chuyện này sẽ đối với cô thì có ảnh hưởng gì không?"
Đối diện nữ hài trầm mặc thật lâu, "Sẽ có ảnh hưởng, nhưng cũng không lớn lắm. Cô ấy đối với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ không hơn không kém, tôi không có cách nào để hiểu được cô ấy có suy nghĩ như thế nào, cũng không hề muốn tìm hiểu tới."
"Vậy cô...... Hối hận sao? Nếu không đi giúp cô gái kia lấy lại túi xách, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền phức đến như thế."
Diêu Thơ khi hỏi cô hỏi này vô cùng cẩn thận mà nói, nhưng mà bản thân Diêu Thơ cũng không biết, bản thân mình đột nhiên tại sao lại đi hỏi ra câu hỏi như thế.
Hàn Mộ Vi nhìn màn ảnh, gật gật đầu.
"Tôi hối hận."
"......"
Diêu Thơ cùng người quay phim đều trầm mặc lại.
Tới 10 giờ tối, Diêu Thơ cùng cái người phóng viên quay phim rời đi khỏi nhà của Hàn Mộ Vi.
Dọc theo đường đi hai họ người đều im lặng không nói một tiếng, qua thật lâu, Diêu Thơ mới chậm rãi nói ra một câu, "Tiểu Lâm, tôi đột nhiên cảm thấy, chính mình còn không bằng được với một tiểu cô nương mười tám tuổi nữa!"
Tiểu Lâm nhìn máy quay ở trong tay, trong ánh mắt mang theo xúc động, "Thơ Thơ tỷ, chúng ta lần này tìm Hàn Mộ Vi...... Tìm đúng người rồi!"
"Đúng vậy...... Nếu là những người khác chắc chắn sẽ không có được hiệu quả như vậy đâu! Tôi dám cam đoan, kỳ đầy của hạng mục chương trình này chắc chắn sẽ rất nổi!!"
Diêu Thơ nắm nắm tay nói.
Thấy bộ dạng hừng hừng khí thế chiến đấu hiện tại của Diêu Thơ, Tiểu Lâm cười, "Thơ Thơ tỷ, chị còn nhớ rõ chúng ta lúc trước vì cái gì tiếp nhận cái hạng mục chương trình này không?"
Tuy rằng là truyền đạt chính sách mà cấp trên yêu cầu, nhưng mà loại chương trình dùng tiếng nói của người ta để tuyên truyền tư tưởng đến mọi người thế này trước nay tỷ suất người xem đài không hề cao. Bởi vậy tuy rằng tài chính được cung cấp đầy đủ, nhưng rất nhiều người ở trong đài đều đẩy qua đẩy lại, đến cuối cùng vẫn lại đẩy sang cho Diêu Thơ, liền tiếp nhận hạng mục chương trình này, dẫn theo Tiểu Lâm và mọi vài người khác cùng nhau làm.
Diêu Thơ vốn là người MC chủ trì cho chương trình có ratings cao nhất ở đài truyền hình Gianh thành, lại từ bỏ chương trình trước đó chạy đi làm hạng mục chương trình này ở trong mắt người khác giống như đang tay không mà đi lột củ khoai lang nói hổi thật đúng là ngốc hết nói, nhưng ở những ngày đầu tiên bắt tay vào làm, Diêu Thơ cùng những người trong tổ của mình nói:
"Các người còn nhớ rõ lúc trước bản thân mình vì cái gì lại muốn đi học ngành truyền thông này hay không?"
"Tôi nhớ rõ. Tôi không phải bởi vì nghĩ muốn đứng trên TV cho càng nhiều người nhìn thấy đến tôi, tôi từng mơ ước, là làm ra một tiết mục chân chính có thể lay động đến người xem, một tiết mục có thể khiến cho người xem tỉnh ngộ...... Mà hiện tại, tôi cảm thấy cơ hội thực hiện ước mơ của tôi đã tới rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...