Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Với phu nhân sửng sốt.

"Mẹ con có để lại cho con mấy tài sản bất động sản, con có nơi để đến ở được." Hàn Mộ Vi giải thích.

Cô không thói quen cùng người khác giải thích mọi chuyện, nhưng mà trong khoảng thời gian trước cho đến hiện tại, cô dù có máu lạnh đến thế nào, cũng có thể cảm nhận được, Với phu nhân đối xử tốt với cô là xuất phát từ tấm lòng.

Cho nên cuối cùng, cô thử một chút giải thích với Với phu nhân.

Ánh mắt của Với phu nhân trên nên ôn nhu lên, nói: "Ân, ta biết rồi. Con nên nghỉ ngơi cho cho thật tốt vào, còn chuyện của Hàn gia...... Không cần suy nghĩ nhiều. Ta đưa Tiểu Nguyên trở về trước, buổi tối sẽ bảo Tiểu Lý đem thức ăn đến đây cho con, có chuyện gì cần cứ nhờ hộ lý giúp đỡ cho con. Ngày mai ta sẽ đến thăm con nữa! Yên tâm, ta đã nói trước với bọn họ rồi, ngoại trừ ta ra, những người khác bất luận là ai đi nữa cũng không thể tiến vào đây đâu!"


Nói xong, Với phu nhân liền rời đi.

Trong ba ngày này, Hàn Tử Tư cùng Lưu Băng Tinh bọn họ quả nhiên không có ai xuất hiện đến quấy rầy cô. Hàn Mộ Vi khó mà có thể trải qua được mấy ngày thanh tịnh đến như vậy, vết thương trên đùi cũng đã dần lành lặn lại, Hàn Mộ Vi nhìn nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ đông cũng sắp kết thúc rồi chỉ còn lại một tuần nữa.

Trước đó Vệ Như Yên đã cho người đến nơi mà bà để lại cho Hàn Mộ Vi dọn dẹp cho thật sạch sẽ và ngăn nắp, tất cả những đồ dùng ở trong nhà cũng đã được thay toàn bộ bằng đồ mới, bây giờ chỉ cần đợi được xuất viện thì lập tức có thể dọn vào trong đó ở.

Thời đại này quả nhiên chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng đều có thể làm được

Một bên lại vung tiền chuẩn bị chu đáo tất cả cho cô, Hàn Mộ Vi một bên chán ghét chính mình.

Hoàn thành xong các thủ tục xuất viện, cầm toa thuốc đi đến quầy để lấy thuốc, Hàn Mộ Vi đang muốn quay trở lại phòng của mình để thu dọn đồ đạc, lại đột nhiên nhìn thấy một cô gái hình như tầm khoảng tuổi của mình,hai chân đang quỳ ở dưới đất, hai tay nắm chặt lấy chân của một người bác sĩ không buông, không ngừng rơi nước mắt xuống,cầu xin thảm thiết: "Bác sĩ, cầu xin người hãy cứu lấy ba ba của tôi...... ông ấy không thể chỉ còn có một chân như thế được, không có ông ấy gia đình chúng tôi không thể nào sống tiếp được...... Bác sĩ, ông làm ơn, đừng có cắt bỏ...... Tiền, tiền sau khi tôi có nhất định sẽ trả lại!!"

Cô gái cứ khóc liên tục không chịu dứt, không ít người ở xung quanh nhìn thấy được, nhưng rất nhiều người thấy đã thấy quen với cảnh tượng hiện tại này, cũng lười đứng ở đó xem diễn biến tình hình.


Vị bác sĩ kia nhíu mày lại, nhìn người đang nằm ở trong phòng phẫu thuật, thở dài, "Không phải tôi không muốn đồng ý cho cô, chỉ có điều, đây là quyết định của chính ba cô......"

Hàn Mộ Vi đi đến phía sau đám người đó, sớm đã nghe được tất cả những lời nói xì xầm của những người ở xung quanh đó:

"Thật đáng thương! Cha của tiểu cô nương này hình như cũng mới ngoài ba mươi thôi, nghe nói từ lúc còn nhỏ đã bị mẹ cô ấy bỏ để chạy theo người khác, cha cô ấy vì phải phụng dưỡng cha già đang bệnh nặng ở nhà, còn cố gắng kiếm tiền cho cô ấy đi học, vẫn luôn đi đến công trường làm liệc. Không nghĩ tới lại xui xẻo tới như vậy đã bị vật liệu xây dựng rớt xuống trúng người......"

"Bác sĩ nói đóng năm vạn tệ để sử dụng thuốc nhập khẩu để chữa trụ, hoặc là năm ngàn tệ để cắt bỏ chân...... cha cô ấy cũng đối với bản thân của mình cũng thật tàn nhẫn, khẽ cắn môi liền trực tiếp đồng ý cắt bỏ...... Ai! Năm vạn tệ liền bức tử con người ta!"

"Thế không có biện pháp nào sao, người ta làm lụng vất vả nhiều năm trời mới dành dụm được mấy vạn tệ, còn muốn để lại cho cha ông ấy đi khám bệnh, cho con gái của ông ấy vào đại học nữa...... Cô nương này cũng rất đáng thương, nghe nói năm trước vừa mới thi đậu đại học, trong nhà liền gặp phải chuyện như thế này, hiện tại chỉ tính chuyện học phí cũng là cả một vấn đề!"


"Ông chủ ở công trường không chịu trách nhiệm gì sai? Lẽ ra loại chuyện này, công trường cũng bồi thường một chút tiền thuốc men chứ?"

"Ai, nghe nói ông trong lúc tan ca đang chuẩn bị rời đi, ngoài ý muốn bị vật liệu xây dựng rớt trúng người...... Không có người động vài thứ kia, chính là xui xẻo bị rớt trúng, lại không phải là trong thời gian làm việc, công trường sao có thể nguyện ý phụ trách được chứ? Bất quá, bọn họ cũng coi như phúc hậu, nghe nói đốc công cho ông ấy một phong bì mấy ngàn tệ...... nhưng mà mấy ngàn khối thì có hữu dụng được gì đâu chứ?"

......

Hàn Mộ Vi rũ lông mi xuống, bên tai nghe kia nữ sinh đau khổ cầu xin, trong lòng đang nhận được một cổ xúc động rất lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui