Không biết vì sao, nam nhân trong lòng đột nhiên có một cổ cảm giác kì lạ lướt qua, giống phiến lông chim lướt qua, trong lòng cảm giác ngứa ngứa......
Nhưng lại rất mau biến mất, mau đến nỗi làm hắn không hiểu nổi đó là cảm giác gì.
Lại nhìn về phía cửa sổ nữ nhân bên cửa sổ sớm đã không còn ở đó.
Nam nhân nhướng mày, lại nhìn cửa sổ liếc mắt một cái, thực mau lại tiếp tục bình tĩnh mà luyện Thái Cực tới......
Hàn gia.
Bữa sáng trên bàn cơm chỉ có Hàn Tử Tư cùng Lưu Băng Tinh hai người, Hàn Mộ Vũ vẫn chưa thức dậy. Bình thường chưa đến 7h30 thì sẽ không thấy cô ta.
Thấy cô xuống dưới, Lưu Băng Tinh có chút kinh ngạc, trước đây cô không bao giờ bước xuống dưới ăn bữa sáng,, đến phòng bếp cầm hai cái bánh bao liền đi liền đi học, hôm nay như thế nào......
Lưu Băng Tinh nheo lại mắt, suy nghĩ sâu xa lên.
Hàn Mộ Vi mắt nhìn thẳng xuống dưới, cũng không có cùng bọn họ chào hỏi, Hàn Tử Tư cùng Lưu Băng Tinh cũng không có gì phản ứng, rốt cuộc ở bọn họ trong mắt, Hàn Mộ Vi chính là gần như thật sự là một người bị câm, tuy rằng ai cũng không khẳng định cô rốt cuộc có phải hay không, chính là, cùng chỗ dưới một mái hiên mười mấy năm, bọn họ thật đúng là không nghe cô, bị đánh đau, cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng, nhấp môi cắn răng chịu đựng.
Vốn định tiến phòng bếp tìm bánh bao, nhưng hệ thống lại ở trong đầu lại bắt đầu dài dòng, Hàn Mộ Vi liền yên lặng mà ngồi vào bàn ăn trước, chính mình m múc chén cháo, mặt vô biểu tình mà ăn lên.
Cô trước mặt cô có một đĩa tau xanh, cô liền nhắm tới đĩa ra rau xanh mà ăn.
Cứ như thế, Lưu Băng Tinh vẫn là nhìn nhiều cô vài lần, bà ta quen trong nhà ba người bọn họ ăn trên bàn cơm, chính là......
Mắt nhìn Hàn Tử Tư vẫn luôn không có phản ứng, Lưu Băng Tinh nói: "Thì ra Vi Vi ăn rau muống a, hôm nào làm Lưu tẩu nhiều làm thêm chút nữa......"
Hàn Tử Tư không nói gì, Lưu Băng Tinh cho rằng hắn sẽ không có cái gì phản ứng tại thời điểm này, Hàn Tử Tư đột nhiên vươn tay tới, đem một đĩa thịt xào đầy ắp đẩy đến trước mặt Hàn Mộ Vi, nói:
"Thích cũng không cần ăn suốt một thứ như vậy! Ăn nhiều thịt một chút......"
Liếc mắt nhìn cô dò xát từ trên đến dưới thu vào tầm mắt, mới nói: "Cũng sắp đến tuổi thành niên rồi, trên người cũng không mấy lượng thịt,người ta nhìn vào còn tưởng rằng Hàn gia chúng ta ngược đãi mày!"
Lưu Băng Tinh thân thể cứng đờ, xả một chút khóe miệng, "Tử Tư......"
Hàn Tử Tư lại không có chú ý tới bà ta, nghĩ nghĩ, nói: "Băng Tinh, sau tan học...... Mang nó cùng Tiểu Vũ đi ra ngoài, mua cho nó vài món quần áo, mua nhiều một chút......"
Cầm trương tạp cho cô, "giữ thể diện trước mặt Cố gia, Chính là giữ mặt mũi cho ông ngoại ngươi. Tự chính mình làm sao cho coi được đi."
Dứt lời, liền xoa xoa miệng, rời đi bàn ăn, đi ra cửa.
Lưu Băng Tinh nắm chặt tay, nỗ lực nở ra một nụ cười, hơn nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng, "Hiện tại có chút tác dụng, được có quần áo mới, sao chỉ biết câm đó mà không nói gì? Hừ."
Nhìn thấy Hàn Mộ Vi ánh mắt vẫn luôn tập trung vào chén cháo trắng nghiêm túc ăn, không quan tâm sự tình, Lưu Băng Tinh mắt trợn trắng.
"đã nghe được rồi, thì sau khi tan học trở về sớm một chút. Nếu là không trở lại, tao đã có thể tùy tiện cho mua mày!"
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà lên lầu.
Hàn Mộ Vi sau khi ăn xong bữa sáng, lau khô miệng, cầm lấy cặp sách rời khỏi Hàn gia.
Hiện tại mới 7 giờ. Thời điểm lúc trước, cô không bao giờ đi đến trường sớm đến như vậy, chỉ là......
"Này liền đúng rồi! Ngủ sớm dậy sớm tốt thân thể a ~~ chủ nhân chủ nhân, người hiện tại thân thể còn quá yếu, từ ngày mai sau khi rời giường liền không thể lập tức ăn bữa sáng nga! Chủ nhân phải hảo hảo rèn luyện thân thể, luyện tập tạo thành tốt quen tốt nga......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...