Hàn Mộ Vi hơi mím môi, sau đó nói: “Muốn làm gì là việc của tôi, anh không cần biết.”
Nói xong, cô liền quay người rời đi, để anh ta lại công viên.
“Chủ nhân, cô thật khốc! Tôi cảm thấy Cố thiếu gia kia vừa ngây người…Nghĩ đến đời trước anh ta ghét bỏ cô như thế, hiện tại nhìn thấy cảnh này, thật đúng là sảng khoái.”
Tiểu Bao Tử ở trong đầu cô, hưng phấn la hét.
“Nhưng mà chủ nhân, cô thật sự muốn chủ động từ hôn? Cô không sợ cha cô tức giận?”
Vẻ mặt Hàn Mộ Vi không thay đổi, nói: “Không cho ông ta biết là được rồi, còn có, ông ta không phải là cha tôi!”
Tiểu Bao Tử khẽ gật đầu, hành động của Hàn Tử Tư không xứng đáng là cha của chủ nhân nó.
Thấy chủ nhân không nghĩ đến liên hệ máu mủ, Tiểu Bao Tử cảm thấy máu nóng trong người sôi trào, khó có việc mà chủ nhân nó muốn làm, nó còn không phải nửa dụ dỗ, nửa ép buộc…
Nó an tĩnh lại nhìn thấy Hàn Mộ Vi lấy một tấm card gọi điện thoại do nhà trường phát, đi đến bên buồng điện thoại ven đường.
Trường Nhất Trung nghiêm cấm học sinh mang theo di động, nhưng có một số học sinh có nhà ở xa, cần phải liên lạc điện thoại, cho nên nhà trường phát cho mỗi học sinh một card điện thoại, dù sao cũng có mấy buồng điện thoại, cũng không cần phải xếp hàng.
Hơn nữa, tấm card này có giá trị chưa đến 100 đồng, trường học lại thu 150 đồng, vừa kiếm được tiền, lại nhận được ủng hộ từ phụ huynh, sao bọn họ lại không làm?
Lúc đầu Hàn Mộ Vi cho rằng mình sẽ không dùng đến nó…
Cô nhắm mắt lại, nhớ đến dãy số mẹ đã từng gọi.
Điện thoại được kết nối.
Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc lúc nhỏ: “Xin chào, đây là Vệ gia, ngài tìm ai”
Giọng nói này là của dì Phương, bảo mẫu của mẹ cô, nhưng hiện tại giọng nói của dì Phương đã già nua, trở thành bà Phương.
Hàn Mộ Vi rũ mắt xuống: “Cháu tìm…ông ngoại.”
Đầu dây bên kia giống như không có kịp phản ứng.
Hàn Mộ Vi bình tĩnh bổ sung một câu: “Cháu là Hàn Mộ Vi.”
Đầu dây bên kia, dì Phương ngẩn ngơ.
Mấy phút sau, một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên: “Alo.”
“Ông ngoại.” giọng nói của Hàn Mộ Vi không mang theo chút tình cảm nào, vô cùng bình tĩnh: “Chào ông, cháu là Hàn Mộ Vi.”
Đầu dây bên kia, trên gương mặt già có chút phức tạp: “Vi Vi? Làm sao cháu lại đột nhiên gọi điện cho ông?” Thật ra điều khiến ông khiếp sợ hơn là cô lại nói chuyện rồi! Ông vẫn luôn cho rằng, Hàn Mộ Vi là người câm…
Tuy nghĩ như thế, nhưng dù sao Vệ lão là người đi qua sóng to gió lớn, giọng điệu của ông không để cho người ta nghe ra ông đang kinh ngạc.
“Cháu tìm ông có chuyện gì không?”
“Có.” Trong buồng điện thoại, Hàn Mộ Vi kiên định gật đầu: “Cháu muốn nhờ ông hủy bỏ hôn ước của cháu và Cố Thiếu Ngang.”
“Vì sao? Cháu không thích cậu ta?”
“Đúng thế, cháu không thích anh ta.” Giọng nói non nớt nhưng rất kiên định.
Đầu dây bên kia, Vệ lão hơi rũ mắt xuống, mái tóc bạc trắng, có lẽ đầu dây bên kia, cô gái mà ông chỉ gặp qua cũng đã trưởng thành rồi…
Không biết…Cô có giống như đứa con gái kia của ông không, ngày thường dịu dàng nhưng tính cách quật cường, không đụng vào đầu, không quay lại…
Giọng nói của cô khiến ông nhớ đến đứa con gái mất sớm của mình.
Mẹ của cô là con gái lớn của Vệ lão, cũng là người con mà ông sủng ái nhất, dưỡng thành tính khí quật cường, cao ngạo, muốn thứ gì là phải có được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...