Quý An Thừa mím môi, tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay của Hàn Mộ Vi nhưng lại bị Hàn Mộ Vi lạnh lùng hất ra! " Đừng như vậy!" Anh ta có chút đau lòng nói: " Vi Vi, lúc này em đừng ngang bướng nữa... xin lỗi chú và dì đi, họ yêu thương em như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho em..." " Vi Vi, chỉ cần chịu đựng qua hôm nay, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau rồi..." Ánh mắt của Hàn Mộ Vi cơ hồ là mỉa mai, ở bên nhau? Từ lúc nào cô lại hy vọng ở bên cạnh anh ta chứ?! Quen biết nhau mấy năm, anh ta vậy mà lại làm chuyện như vậy với cô, anh ta chỉ hy vọng đạt được mục đích của bản thân, một chút cũng chưa từng suy nghĩ đến mong muốn của cô. Thậm chí anh ta căn bản không nhìn ra được sự tổn thương của những người này đối với cô, anh ta chỉ muốn cô nhanh xin lỗi thì anh ta có thể ở bên cạnh cô... Anh ta thật sự thích cô sao? Hoặc là chỉ vì cô là cô gái duy nhất không từ chối anh ta, anh ta có thể nắm trong lòng bàn tay? Hàn Mộ Vi cảm thấy trong đầu hơi đau, cuối cùng cô đã từng có cảm tình với vị thanh mai trúc mã này. Nếu không cô sẽ không kỳ vọng anh ta, hy vọng anh ta có thể đưa cô đi khỏi Hàn gia khiến cô chán ghét này... Hàn Mộ Vi không quay đầu lại rời khỏi phòng yến hội, bên ngoài đã đổ mưa lâm râm. Thời tiết đầu đông có chút lạnh, trên người cô mặc một bộ lễ phục đơn giản, nhịn không được rụt cổ lại, nhưng vẫn không dừng bước chân, trực tiếp đi vào trong màn mưa. “ Vi Vi…” Tiếng của Quý An Thừa từ phía sau vang lên, yếu ớt mà mang hối hận phức tạp. Hàn Mộ Vi không quay đầu lại nhìn, vẫn cứ bước tiếp về trước. “ Anh ra đây làm gì? Trong buổi tiệc thành niên của Tiểu Vũ cùng chị gái của cậu ấy làm ra chuyện như vậy trước mặt cậu ấy còn chưa đủ sao?! Thế nào, anh còn muốn đi theo Hàn Mộ Vi hả?!” Chị em tốt của Hàn Mộ Vũ – Vu Tuyết Mạn ở phía sau lớn tiếng quát, bước chân của Quý An Thừa liền dừng lại. Giây tiếp theo, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Hàn Mộ Vũ bước nhanh vào trong mưa, nắm lấy cánh tay của Hàn Mộ Vi, “ Chị ơi, đừng đi… đã trễ như vậy rồi, chị đi ra ngoài thì ngủ ở đâu chứ…” “Chị ơi, là em không tốt, em nên sớm nhìn ra người mà anh An Thừa… xin lỗi chị, em từ hôn với anh An Thừa có được không chị, hai người mới là thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi…” Giọng của Hàn Mộ Vi mang theo tiếng nức nở, nhưng chỉ có Hàn Mộ Vi ở trong mưa mới biết, móng tay dài của cô ta dùng sức bấm vào da thịt trên cánh tay của cô, đau đến mức cô nói không nên lời. Nghe thấy lời này, Quý An Thừa ở phía sau ánh mắt sáng lên, trên mặt cảm kích nhìn Hàn Mộ Vũ. Hàn Mộ Vũ cười lạnh một tiếng, để sát mặt vào bên tai cô, nói: “ Tên ngốc kia… vẫn cho rằng tôi thật sự vì thành toàn cho hai người mà xóa bỏ hôn ước với anh ta kìa! Chị à…. Chị nói xem, anh ta có phải rất ngu không?” Hàn Mộ Vi mím môi, từ đầu đến cuối vẫn không trả lời. Hàn Mộ Vũ nhếch mép một cái, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “ À, tôi quên mất, người câm như chị đây… sao biết nói chuyện chứ?” Hàn Mộ Vi đương nhiên không phải người câm, cô chỉ là không thích nói chuyện mà thôi. Nhưng Hàn Mộ Vũ lại truyền tin đồn này cả tiểu khu và cả trường… rất nhanh, tất cả mọi người đều tin chuyện này, cho rằng cô thật sự là người câm, bởi vì cô thật sự chưa bao giờ mở miệng nói chuyện. Hàn Mộ Vi xoay người muốn đi, Hàn Mộ Vũ nhíu mày, kéo cô lại, thấp giọng nói: “ Gấp như vậy làm gì….các khách khứa… vẫn chưa đến đông đủ mà!” Cánh tay bị nắm đến phát đau, Hàn Mộ Vi theo bản năng rút tay của mình ra, nhưng vừa mới bắt đầu Hàn Mộ Vũ nắm rất chặt lại đột nhiên giống như không còn sức lực, tay lập tức buông lỏng ra! Hàn Mộ Vi ngây người, Hàn Mộ Vũ đã bị đẩy ngã trên mặt đất ướt sũng! “ Trời ơi… đại tiểu thư của Hàn gia này… thật là độc ác mà!” “ Đúng đấy! Cướp chồng tương lai của em gái mình còn chưa đủ, lại còn đẩy cô ấy….” “ Cũng may nhị tiểu thư của Hàn gia này lương thiện, ngoài trời đang mưa, vẫn chạy vào trong màn mưa giữ cô ta lại… Nếu bạn trai của tôi bị cướp mất, thì tôi nhất định sẽ xé nát mặt của con đàn bà đê tiện này ra!” Trước cổng và bên cửa sổ xuất hiện rất nhiều người đứng xem. Trong lòng tức giận lại bi thương, Hàn Mộ Vi chật vật xoay người, không chút do dự chạy ào ra cổng! Bên ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, chiếc túi Hàn Mộ Vi đeo trên vai có chút cũ kỹ, bên trong chỉ có hai bộ đồng phục và một ít tiền mặt, cô ngay cả tấm thẻ Hàn Tử Tư và Vệ Như Yên để lại cho cô cũng không mang theo, thì làm sao có thể giống như hai người Hàn Mộ Vũ và Lưu Băng Tinh nói trộm đồ quý báu của họ được? Cho dù cô có lấy đi, cũng không phải trộm. Phần lớn trang sức quý báu của cô bay giờ đều là mẹ ruột của cô Vệ Như Yên để lại cho cô, chỉ là cô căn bản không cần nên mới để bọn họ được lợi mà thôi. Trời càng tối, cả người cô đều ướt sũng, chỉ muốn tìm một nhà nghỉ trú lại để tắm nước nóng, nhưng tiểu khu mà Hàn Gia sống thực sự quá lớn, cơ thể của cô vẫn đang bị ảnh hưởng của thuốc, có chút rã rời bất lực, căn bản đi không nhanh. Khó kanh lắm mới sắp nhìn thấy cổng, mắt cô sáng lên, theo bản năng tăng tốc, nhưng đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên, hai đường ánh sáng nhức mắt trực tiếp rọi lên mặt cô, mắt cô đau nhức, căn bản mở không lên nổi, giây tiếp theo liền cảm thấy một cơn đau truyền đến! Hàn Mộ Vi nhíu mày, xoay người muốn đi, một đường ánh sáng nhức mắt sáng lên, mắt của Hàn Mộ Vi bị đau đến mức không mở lên được. Chính vào lúc này, Hàn Mộ Vũ vốn đang ngồi sập dưới đất không đứng dậy nổi đột nhiên bật dậy, ôm chặt người cô, sốt ruột la lớn: “ Chị ơi, chị đừng kích động! Tìm cái chết cũng không giải quyết được vấn đề đâu…” “ Rầm” một tiếng, cơ thể yếu ớt của Hàn Mộ Vi bị hất bay lên! Hàn Mộ Vũ ngã ở bên cạnh đèn xe, giống như vị dọa nói không nên lời… “ Vi Vi!!” Quý An Thừa mở to mắt, chạy về phía Hàn Mộ Vi cả người đầy máu, nhưng lại bị mẹ Quý kéo lại: “ Quý An Thừa! Con muốn làm gì hả?” Hai hàng nước mắt của Quý An Thừa không ngừng rơi xuống, trong miệng lầm bầm nói, “ Vi Vi…Vi Vi…” Hàn Mộ Vũ nhào về phía Hàn Mộ Vi, dùng sức lắc người của cô, “ Chị ơi, chị ơi…. Em xin lỗi! Đều là lỗi của em… xin lỗi chị…” Chỉ có Hàn Mộ Vi đang hấp hối từ trong tầm mắt mờ ảo dần dần nhìn thấy được khẩu hình miệng của cô ta. “ Hàn Mộ Vi…đi chết đi!” Khóe miệng của cô ta lộ ra một nụ cười đắc ý… Dưới ánh đèn, một bóng hình từ trên xe bước xuống, thì ra là chồng chưa cưới mà ông ngoại đã sắp xếp cho cô đính hôn, Cố Thiếu Ngang. Cố Thiếu Ngang không biết sao lại đứng ở đó, ánh mắt vẫn mở to nhìn cả người Hàn Mộ Vi máu me nằm trên mặt đất, dọa đến ngã ngồi trên đất…. Mẹ của Hàn Mộ Vũ- Lưu Băng Tinh từ trên bậc thang chạy xuống, ôm chặt lấy Hàn Mộ Vũ, “ Không sao đâu, không sao….bảo bối, đây không phải lỗi của con…” Người vây xem càng ngày càng đông, Hàn Mộ Vũ lại cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng nhẹ, chầm chậm bay lên không trung….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...