Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều
Lấy "chứng hiếu động của trẻ con" cái này khuyết tật đi vào cái này trung tâm đặc biết, thế nhưng Vương Lỗi lại thích ứng rất nhanh. Hơn nữa so với những đứa trẻ khác cậu ta cũng đều thông minh hơn. Hơn nữa nơi này cũng không có những đứa trẻ lớn học các lớp cao hơn đi đến ăn hiếp cậu ta. Ngược lại cậu ta chính là người lớn nhất, có thể đi ăn hiếp những người khác!
Sau khi Liên Dịch Hàng và Mặc Quân Dư đi vào nơi này, ở trên phương diện học tập và thể dục đều bộc lộ ra được thiên phú. Các vị lão sư ở trong tâm vô cùng thích hai cậu nhóc. Vương Lỗi cảm thấy địa vị của mình đang bị uy hiếp, vì thế liền tìm tới đến hai cậu nhóc kia.
Vương Lỗi vẫn là rất thông minh, cậu ta tuy biết bản thân mình rất cao to. Nhưng một chọi hai vẫn là không có lợi thế cho bản thân, liền tính toán triệt tiêu đi từng người một.
Mặc Quân Dư tuy rằng thoạt nhìn thấp bé, nhưng xem người ánh mắt lại thập phần lạnh băng. Thời điểm mà những cô bé ở trung tâm đặc biệt bị thu hút bởi khuôn mặt xinh đẹp của cậu biết không tự chủ được mà muốn đến gần, bị cậu né trừng, liền cảm thấy sợ hãi mà rút lui.
Vương Lỗi không biết có phải cảm nhận được bên trong Mặc Quân Dư tiềm tàng sự nguy hiểm. Nên người đầu tiên tìm đến chính là Liên Dịch Hàng.
Liên Dịch Hàng bởi vì khi còn nhỏ gặp phải cảnh ngộ như thế, đối với những người to lớn cường tránh hơn mình, cả người đều không tự giác mà trở nên sợ hãi. Vương Lỗi đánh cậu né, cậu bé căn bản là không dám phản kháng. Thời điểm bị đánh thật sự rất thê thảm, Mặc Quân Dư xuất hiện, Liên Dịch Hàng Mặc Quân Dư thấp hơn mình nửa cái đầu lại giống như một con mãnh thú nhào về phía Vương Lỗi. Đánh đến khiến cho Vương Lỗi cao lớn kia răng rụng đầy trên đất, về sau nhìn thấy Mặc Quân Dư cũng đều vòng đường khác mà đi......
Trong lòng đối với Mặc Quân Dư bội phục không thôi, sau đó lại luôn bám dính lấy Mặc Quân Dư.
Mặc Quân Dư tựa hồ cũng loại cảm giác có một em trai nhỏ. Hơn nữa cậu sớm đã nhìn không vừa mắt cái dáng vẻ nhút nhát sợ hão kia của Liên Dịch Hàng, liền dắt theo Liên Dịch Hàng. Giáo dục cho Liên Dịch Hàng biết đôi kho cũng nên biết dùng nắm đấm để nói chuyện!
Nhưng mà chỉ có thời gian nửa tháng, Liên Dịch Hàng lại chịu ảnh hưởng từ Mặc Quân Dư, ở lúc không có Mặc Quân Dư, mà Vương Lỗi lại đến tìm cậu bé gây phiền toái, Liên Dịch Hàng tựa như một con thỏ bị trối lại nóng nổi muốn thoát ra, đã nhào ra cắn người!
Vương Lỗi bị cậu bé cắn đến sợ. Đứa trẻ mười ba tuổi bị doạ đến khóc nức nở.
Việc này còn làm cho khiến cho hai gia đình không được thoải mái nháo đến một trận. Nhưng mà Liên Gia Thành thật ra lại cảm thấy rất vui mừng, nhìn đứa con trai của mình cuối cùng cũng đã hiểu được thế nào là phản kháng lại.
Vợ chồng của Liên Gia Thành vẫn luôn rất cảm kích Mặc Quân Dư. Bởi vậy vừa thấy bọn người của Mặc Dung Uyên và Mặc Quân Dư đi đến, liền đi tiến lên chào hỏi.
Bọn họ tuy rằng không quen biết Mặc Dung Uyên, nhưng khí chất ở trên người Mặc Dung Uyên cũng đủ để để nói cho bọn họ biết. Người đang đứng ở trước mặt tuyệt đối không phải là người tầm thường đứng ở đầu đường xó chợ.
Vốn là muốn hảo hảo Mặc Dung Uyên cảm tạ một chút, nhưng hiện tại nhận thấy thân phận khác biệt của Mặc Dung Uyên. Bọn họ ngược lại không dám nhiệt tình quá mức, miễn cho bị người ta nghi ngờ cho rằng bọn họ tiếp cận là có mục đích.
Nhưng mà, nhìn thấy biểu hiện của hai vợ chồng Liên gia, Mặc Dung Uyên cũng là thấy ở đáy mắt. Nhìn ra bọn họ không phải kiểu người nịnh nọt, hơn nữa bọn họ đối với chính mình con trai của mình vô cùng quan tâm, mới có thể gác mọi con việc qua một bên cùng con trai đến đây tham gia hoạt động gia đình thi đấu số độc. Nhờ có Mặc Quân Dư mà gần đây Mặc Dung Uyên được trải nghiệm cảm giác làm phụ huynh, biết cần phải trả ra bao nhiêu công sức và sự quan tâm cho con cái là lớn thế nào, bởi vậy cũng có hảo cảm với hai vợ chồng Liên gia.
Hàn Mộ Vi đứng ở bên cạnh Mặc Dung Uyên, có loại cảm giác bản thân rõ ràng nên đứng ở bên kia cùng Mặc Quân Dư, nhưng lại không cẩn thận xông vào bên chỗ của người lớn rồi.
May mắn, thi đấu đã nhanh chónh bắt đầu.
Mặc Quân Dư không phải lần đầu tiên tham gia thi đấu, nhưng lại là lần đầu tiên tham gia thi đấu cùng người nhà của mình. Cậu bé đứng ở đó, thân thể căng chặt, thoạt nhìn thập phần khẩn trương.
Vương Lỗi lại ở đứng ở bên cạnh cậu bé, nhìn thấy bộ dạng này của cậu bé, Vương Lỗi cao lớn cường tráng cười nhạo nói: "Không tự tin liền nhanh chóng thoái lui đi! Đừng đợi lát nữa không viết ra được, ngay cả đấu vòng loại cũng không qua được sẽ bị mất mặt xấu hổ đó!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...