Hàn Mộ Vũ hoàn toàn không biết chuyện gì cả, vừa mới bước xuống dưới lầu, Hàn Tử Tư lạnh lùng mà nhìn cô ta một cái: "Cả ngày chỉ biết chơi điện thoại!"
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà xoay người liền đi.
Hàn Mộ Vũ có chút ủy khuất mà nhìn sang mẹ của mình. Nhưng mà Lưu Băng Tinh càng là hận sắt không thành thép: "Con làm sao lại không biết đến những chuyện cứu người hữu dụng như thế!!"
Hàn Mộ Vũ càng thêm không thể hiểu được.
Lưu Băng Tinh hít sâu một hơi, đem sự việc vừa diễn ra kể lại tìan bộ cho Hàn Mộ Vũ. Hàn Mộ Vũ nghe xong, sắc mặt tức khắc xanh mét. Cắn răng, Hàn Mộ Vũ trong lòng thập phần phẫn hận.
Hàn Mộ Vi cái thứ chướng mắt kia, ngay cả cứu người cũng là cứu được người nhà của Mặc tướng quân- đại nhân vật lớn sao!!
Điều này làm sao mà không khiến cho cô ta càng ghen ghét hơn được?
Hàn Mộ Vũ cùng Lưu Băng Tinh đang ở đó tức giận đến muốn mệnh. Trong thư phòng, Hàn Tử Tư nhắm mắt lại suy tư thật lâu. Một lát sau, cuối cùng cũng đi ra, đối với Lưu Băng Tinh nói: "Ngày mai, chúng ta lại đi đến đón Vi Vi trở về nhà!"
"Ông xã!!" Lưu Băng Tinh không dám tin tưởng mà nhìn ông ta.
"Ba ba!!" Hàn Mộ Vũ cả hai mắt đều đỏ lên.
Hàn Tử Tư nhìn hai người họ một cái, xụ mặt nói: "Hoặc là hai người cũng một đứa cháu ngoại của Mặc tướng quân cho tôi!!"
Lạnh mặt liền về thư phòng.
Ông ta làm như thế cũng có nguyên nhan. Mặc lão gia cũng không phải là người bình thường, Hàn Mộ Vi vào trong mắt của nhân vật lớn đó, về sau rất nhiều chuyện đều sẽ có người chú ý. Xem ra kế hoạch mà ông ta và Lưu Băng Tinh đã tính toán trước đó sẽ không thực hiện được.
Một khi đã như vậy, không bằng đem cô đón về nhà, đối với cô tốt một chút. Như vạy không những lấy lòng được Mặc lão gia, còn tạo được mối quan hệ tốt với Mặc gia, đối với Hàn thị cũng sẽ không tồi. Hơn nữa...... theo ông ta thấy, dau khi bọn họ đòi thù lao, Mặc lão gia nhất định cùn sẽ không chú ý quá đến Hàn Mộ Vi. Đến lúc đó bọn họ lại nghĩ cách...... đem Hàn Mộ Vi đi vào khuôn khổ trở lại!
Hàn Tử Tư nghĩ như vậy.
Trong phòng khách, Hàn Mộ Vũ đôi mắt đều đỏ. Lán trước cô ta thừa nhận trộm đồ của Hàn Mộ Vi, còn không thể không đem trả dây chuyền lại, đã làm cô ta ở trong xã hội thượng lưu Giang Thành mất hết mặt mũi! Hiện tại hoàn toàn không ai lại mời cô ta đi tham gia tiệc, liền tính đi, cũng có không ít người đưa lưng về phía cô ta chỉ chỉ trỏ trỏ......
Mà cái đó, tất cả đều là Hàn Mộ Vi ban tặng!
Hàn Mộ Vũ vốn dĩ đã hận Hàn Mộ Vi, bởi vì cô bất luận là ở trường học vẫn bị những người khác trong trường nhục mạ. Bây giờ ở nhà là nơi duy nhất cô ta được yên ổn. Thế mà Hàn Tử Tư lại nói, ngày mai muốn đem Hàn Mộ Vi trở về nhà!!
Hàn Mộ Vũ tức giận đến trực tiếp khóc lên: "Mẹ, con không muốn Hàn Mộ Vi trở về!!"
Lưu Băng Tinh làm sao mà không nghĩ như vậy. Chỉ là, bà ta suy nghĩ nhiều hơn Hàn Mộ Vũ, rất nhanh đã đoán ra được ý định của Hàn Tử Tư. Tuy rằng oán hận, nhưng vẫn nói: "Tiểu Vũ, con yên tâm. Nó quay trở lại, mẹ sẽ làm nó trải qua so với lúc trước càng thống khỏi hơn!!"
Hàn Mộ Vũ vẫn cứ khóc lóc, không muốn đáp ứng: "Mẹ...... Con không muốn chị ta trở về!"
"Tiểu Vũ, nghe lời!" Lưu Băng Tinh nói: "Bây giờ nó còn có giá trị lợi dụng, ba con cần đến nó. Còn có, nó về nhà, con cũng sẽ không bị luôn nói là đuổi nó ra khỏi nhà...... Báy giờ nhẫn nhịn một chút, về sau cuộc sống của hai mẹ con mình mới càng tốt hơn!"
Lưu Băng Tinh khuyên thật lâu, Hàn Mộ Vũ mới bình tĩnh trở lại, chứa chan nước mắt gật đầu.
Lưu Băng Tinh nheo lại mắt, Hàn Mộ Vi...... Nếu như dọn về nhà, thật cũng không phải là chuyện gì xấu. Trừ bỏ nhìn không thuận mắt một chút, cô đã trở lại. Có rất nhiều việc bà ta sẽ ra tay được. Bây giờ cô đang ở bên ngoài, cơ bản không có liên quan gì đến Hàn gia, như thế sẽ làm cho bà ta không có cơ hội ra tay......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...