Lần đầu tiên Mặc Dung Uyên thất thần khi ăn sáng.
Hàn gia.
Hàn Mộ Vi ăn sáng xong, cầm balo muốn ra khỏi nhà, Hàn Tử Tư hơi nhíu mày nhìn cô: “Dì không mua quần áo mới cho con?”
Đúng lúc Lưu Băng Tinh đi ra, nghe thấy lời này liền cao hứng, bà ta nhìn ông ta chằm chằm: “Sao em lại không mua đồ cho con bé? Đồ em mua đủ để con bé mặc bảy, tám ngày không trùng nhau, ngay cả giày em cũng mua!”
Sau đó lại nhìn về phía Hàn Mộ Vi, ánh mắt lạnh lùng, con nhóc này còn ăn mặc đồng phục rách nát, không phải là cố ý chứ?
Cũng may Hàn Tử Tư không nói thêm gì, chỉ nói với Hàn Mộ Vi: “Đi lên thay đồ.”
Mệnh lệnh của ông ta, dĩ nhiên Hàn Mộ Vi sẽ nghe theo, không phải vì cô có tình cảm cha con gì với ông ta, cũng không phải là do cô ngoan ngoãn, mà là phản kháng tương đối gây phiền phức cho cô.
Khi còn bé, ông ta nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô sẽ nổi giận, lúc ông ta uống say sẽ đánh cô, nhiều lần là do Lưu Băng Tinh châm ngòi.
Nhưng Hàn Mộ Vi rất nhạy cảm, cô dĩ nhiên biết, Hàn Tử Tư biết mấy người Lưu Băng Tinh ở sau lưng ông ta làm gì, lúc uống say, ông ta cũng biết ông ta đang làm gì, ông ta chỉ giả vờ không biết mà thôi, ông ta mượn rượu để đem lửa giận đối với mẹ phát tiết lên cô.
Sau này sự nghiệp của ông ta càng lúc càng lớn, mà cảm giác tồn tại của cô càng lúc càng thấp, nhất là sau 10 tuổi, cô bị mấy người Hàn Mộ Vũ nói là ngu ngốc, Hàn Tử Tư càng lười để ý đến cô, dần dần Lưu Băng Tinh cũng cảm thấy cô không có chút uy hiếp nào, cũng không có “giúp” cô xoát cảm giác tồn tại trước mặt Hàn Tử Tư.
Số lần Hàn Mộ Vi bị đánh cũng ít đi rất nhiều.
Mãi cho đến lần ở trên yến hội, cô bị Hàn Tử Tư tát hai cái, mới khiến cho Hàn Mộ Vi đột nhiên phát hiện, thì ra cho dù là thân thể hay tâm lý cô đều nhớ rõ tất cả…
Thân thể của cô thậm chí bắt đầu run rẩy, tê dại đến mức không đi được…
Mẹ của cô chết rồi, mà cha của cô lại biến thành một kẻ có linh hồn ác ma của mẹ cô, bọn họ vẫn như hình với bóng đi sau lưng cô, trờ thành bóng ma trong 17-18 năm qua…
Cho dù cô không thích những chiếc váy viền tơ đó, Hàn Mộ Vi vẫn lựa chọn một bộ bình thường nhất để thay, sau đó đi xuống lầu, tuy không lóa mắt, nhưng ánh mắt Hàn Tử Tư nhìn cô, hiển nhiên cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
“Đứng ở cửa chờ một chút, hôm nay Thiếu Ngang sẽ qua đón con đến trường.”
Hàn Mộ Vi hơi dừng lại, vẫn là đi ra khỏi nhà, ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa.
Đứng ở nơi đó, cô đếm những con kiến đi ngang qua chân cô, trong lòng có mấy phần nghi hoặc.
Cô nhớ trong ba tháng cũng không có xảy ra chuyện này, Cố Thiếu Ngang căn bản chẳng muốn nhìn cô, sao lại tới đón cô đến trường?
Có lẽ anh ta cũng không tự nguyện! Hoặc là thật ra trước đó xảy ra chuyện như vậy, ấn tượng của Cố Thiếu Ngang với cô quá kém, cho nên không đến đón cô, mà lần này, có lẽ anh ta không chán ghét cô.
Đều nói những đứa trẻ tự bế rất mẫn cảm, từ nhỏ Hàn Mộ Vi sống trong bệnh trạng này, tuy triệu chứng tự bế không nghiêm trọng nhưng cô lại rất mẫn cảm với ý đồ của người ngoài với mình.
Lần trước khi Cố Thiếu Ngang rời đi còn cười nói với cô “lần sau gặp”.
Tuy cô hơi nghi hoặc nhưng Hàn Mộ Vi cảm thấy, hiện tại Cố Thiếu Ngang không còn căm ghét cô như trong trí nhớ.
Nhưng vì sao? Chẳng lẽ là do cô không để ý đến anh ta?
Một quả táo lăn đến trước mặt cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...