Nhưng thật râ Diêu Thơ không biết được, Hàn Mộ Vi sở dĩ hoàn toàn không cần tra tư liệu trên sách hay trên mạng mà vẫn nấu ra được những món ăn như thế này, cũng không phải bởi vì cô có kinh nghiệm, mà là bởi vì những cái công thức đó đều là Tiểu Bao Tử mỗi ngày đều cung cấp một ít một ít cho cô, Hàn Mộ Vi đã sớm ghi tạc trong đầu.
Cô giống như tâm vô tạp niệm vậy, bắt đầu làm một việc gì cũng vô cùng chăm chua, kỳ thật cũng không cần nhiều thuần thục, chỉ cần chuyên chú ở mỗi động tác mình làm là được, liền có thể giống như thuần thục mọi thứ vậy. Diêu Thơ tuyệt đối đoán không được, Hàn Mộ Vi thật ra mới dọn đến nơi đây ở được mười ngày,thật sự tự tay nấu cơm làm thức ăn thật ra cũng chỉ mới được có bảy tám ngày thôi.
Làm xong cơm, Hàn Mộ Vi an tĩnh mà bắt đầu ăn cơm, cũng cố ý làm nhiề đồ ăn hơn một chút cho Diêu Thơ bọn họ cùng ăn, Diêu Thơ ăn một miếng vào miệng liền mở to hai mắt nhìn, liên tục khen.
Nói không phải đùa Hàn Mộ Vi làm đồ ăn thật sự rất là ngon, đồ ăn cô làm không giống như kiểu cơm nhà bình thường, so nhà ăn ngon hơn một chút, tuy rằng cũng chưa phải là ngon như ở các đầu bếp của các nhà hàng nổi tiếng làm. Nhưng đối với một cô nương mới mười tám tuổi mà nói, đã xem như rất tài giỏi rồi! Đặc biệt là ở thời đại bây giờ, căn bản không có được bao nhiêu cô gái biết nấu ăn hay chịu nấu nướng trước khi kết hôn cả.
Ít nhất Diêu Thơ cũng sẽ không làm như vậy, bởi vậy Diêu Thơ đang ăn cơm, nhưng áng mắt nhìn về Hàn Mộ Vi đang sáng lên như một ngôi sao trên bầu trời.
Cơm nước xong xuôi,thì nhanh chóng dọn dẹp chén bát, Hàn Mộ Vi đi xuống lầu tản bộ. Cô chỉ là bình thường tản bộ, sau đó lại theo quán tính mà cúi người xuống nhặt rác, lại ngẫu nhiên gặp được vài vị lão thái thái ở cùng tiểu khi, còn có cô cháu gái của Lý nãi nãi đang ngồi chơi trên xích đu. Tiểu cô nương sự rất thích Hàn Mộ Vi, vẫn luôn vui vẻ chạy đến kể cho cô nghe những chuyện hàng ngày xảy ra trong trường học của mình, Hàn Mộ Vi cũng không có nói gì nhiều cả, chỉ là an tĩnh mà nghiêm túc mà nghe, tiểu cô nương thì một chút cũng không để tâm, tiếp tục hứng thú bừng bừng thao thao bất tuyệt mà nói.
Lúc cô đang ngồi chơi với cô nhóc kia, vài vị lão thái thái đã biết mục đích của bọn người Diêu Thơ đi đến đây, một đám đều hưng phấn mà nói rất nhiều lời hay ý đẹp khen ngợi Hàn Mộ Vi, đem mọi việc lớn nhỏ mà lúc trước Hàn Mộ Vi từng giúp đỡ họ đều kể ra hết.
Tản bộ xong, Hàn Mộ Vi quay trở chỗ ở của mình, bắt đầu như thường lệ đem bài tập ra bắt đầu ngồi xuống làm.
Sau khi đi vào phòng của cô, Diêu Thơ bọn họ mới biết được thành tích của cô vì cái gì mà lại tốt đến thế, vì sao lại có thể tiến bộ nhanh đến mức như vậy!
Bên trong phòng của Hàn Mộ Vi được bày trí rất đơn giản, chỉ có giường ngủ, bàn học cùng với kệ sách.
Nhìn kệ sách đặt ngay vách tường không hề đặt đầy sách vở trên kệ giống như trong tưởng tượng của Diêu Thơ, trên thực tế, sách chỉ chiếm một phần tư của kệ sách, đa số đều là sách giáo khoa cơ bản và sách tham khảo, sách báo cáo, có điều một số quyển trong đó là của Lý lão sư tặng cho cô.
Có điều, xem những vỏ ngoài của những quyển sách kia, thoạt nhìn đều không ngừng lật qua một lần.
Bàn học của cô rất lớn, bên cạnh đều là sách luyện tập cùng các đề bài ôn tập, cơ hồ mỗi một môn đều có, còn có một chồng giấy Tuyên Thành, có một nửa chồng là đã ngập tràn chữ trên mặt giấy.
Ngồi tự học hơn một giờ, sau đem những bài tập làm sai sửa lại một lần, lại tìm một bài tương tự lấy ra giải lại, sau khi xác định không phạm phải lỗi sai cũng, Hàn Mộ Vi nhanh chóng thu dọc sách vở lại.
Cô sớm đã quên mất sự tồn tại củ bọn người Diêu Thơ đang ở bên cạnh, mà Diêu Thơ bọn họ cũng vui với như thế, vẫn luôn cố gắng giữ lấy giữ yên tĩnh hết mức không hề phát ra tiếng động nào, bọn họ mới có thể quay được những hình ảnh ngày thường chân thật nhất của của Hàn Mộ Vi.
Dọn dẹp gọn sách vở, Hàn Mộ Vi bắt đầu luyện chữ.
Sau một tiếng đồng hồ không quan tâm đến điều gì xung quanh, Hàn Mộ Vi lúc này mới nhớ tới trong phòng hiện tại vẫn còn có người khác
Diêu Thơ bảo người quay phim đi đến chụp lại những những tờ giấy mà cô viết chữ một chút, chính mình nhìn Hàn Mộ Vi nói: "thu thập được cũng rất nhiều...... tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề được không?"
"Hỏi đi!"
Vốn dĩ muốn ở phòng khách phỏng vấn, nhưng Diêu Thơ lại ngại phòng khách không có ai, liền quyết định phỏng vấn ở trong phòng riêng của Hàn Mộ Vi.
- ------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...