Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói với người đàn ông một thân âu phục bên cạnh.
Ánh mắt của cô rất thanh triệt, bình tĩnh đến mức không giống ánh mắt một thiếu nữ mười bảy tuổi bình thường nên có, trong khoảng thời gian ngắn người đàn ông sửng sốt, sau đó nhanh chóng gật gật đầu, móc di động ra gọi điện thoại.
Không biết về kiến thức cấp cứu, mặt khác làm loạn mọi chuyện ngược lại khả năng làm thành chuyện xấu, hệ thống vừa mới kiểm tra, ông lão này có bệnh tim, cũng mang theo thuốc tùy thân, vừa mới có thể là bởi vì thời tiết quá nóng nên trúng nắng, trái tim cung cấp máu có chút không đủ.
Sau khi uống thuốc, hô hấp của ông lão tựa hồ vững vàng một chút.
“Phiền mọi người lui ra phía sau một chút, không cần vây quanh, người bệnh sẽ không thở nổi.”
Cô nhẹ nhàng đứng lên, nhìn người chung quanh.
“Cô gái nhỏ, cháu chớ chọc vào phiền toái nha…… Nói không chừng một hồi nữa người ta sẽ ăn vạ cháu!” Có người thối lui vài bước, còn có lòng tốt khuyên cô.
“Nhưng là, tôi thấy cháu cũng cách xa ông ta một chút đi…… Bây giờ cho ông ta uống thuốc, đến lúc đó nếu ông ta xảy ra vấn đề gì, người nhà ăn vạ cháu làm sao bây giờ?”
Hàn Mộ Vi không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, người chung quanh thấy cô không có phản ứng, có người cảm thấy không thú vị liền rời đi, cũng có ít người lưu lại tại chỗ, muốn nhìn mọi chuyện phát triển một chút.
Người xung quanh tan đi, nắng tháng bảy tháng tám càng ngày càng lớn bắn thẳng đến trên người ông lão, Hàn Mộ Vi móc ô ra từ trong bao, ngồi xổm xuống, lẳng lặng che ánh mặt trời……
Rất nhanh xe cứu thương đã tới, nhân viên y tế cho rằng cô là của cháu gái ông lão, trực tiếp kéo cô lên xe.
Hàn Mộ Vi giật mình một chút, không nói gì, một đường đi theo đến bệnh viện.
Hành lang.
Trong tay Hàn Mộ Vi cầm di động vừa mới rơi xuống trên người ông lão, cô gọi điện thoại cho người số một trong danh bạ.
Sau khi động vang lên hai tiếng, rất nhanh đã có người nhận.
“Chú Lưu?”
Giọng nói đầu bên kia mang theo hơi từ tính, nghe tới rất êm tai.
Hàn Mộ Vi hít sâu một hơi, có lẽ là hôm nay nói nhiều, bây giờ cũng không cảm thấy không quen, chậm rãi mở miệng: “Ông ấy không ở đây.”
“Cô là ai?” Đầu bên kia điện thoại ngưng trệ trong chốc lát, mang theo tia nghi hoặc và chất vấn.
“Ông ấy té xỉu, giờ đang ở bệnh viện.” Hàn Mộ Vi mặt không biểu tình mở miệng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, “Tôi là người qua đường.”
“……”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một trận, “Cảm ơn! Bệnh viện nào vậy?”
Hàn Mộ Vi nói tên bệnh viện cho anh, liền ngắt điện thoại.
Nhìn đồng hồ trên tường đã 8 giờ rưỡi, Hàn Mộ Vi chậm rãi rũ lông mi xuống ……
Nếu đã đến muộn liền không đi học.
Đi ra cửa lớn bệnh viện, một người đàn ông có vài phần quen thuộc đi ngang qua cô, người đàn ông kia tựa hồ rất gấp, trên trán lấm tấm mồ hôi, trực tiếp vọt đi vào.
Sợi tóc Hàn Mộ Vi bị gió anh mang theo thổi bay, mắt nhìn thẳng rời đi.
Nghe giọng nói của người nọ trong đầu bên kia điện thoại không giống bộ dáng người sẽ lừa bịp tống tiền. Hơn nữa, người cũng đã thông báo tới rồi, hẳn là không có việc gì đi.
Trong đầu vang lên giọng nói của Tiểu Bao Tử: “Đúng vậy, chủ nhân ~ có cảm thấy rất tự hào hay không, bởi vì một hành động nho nhỏ cô làm đã cứu một người!”
Hàn Mộ Vi không nói gì, vừa mới làm như vậy, kỳ thật cũng là bị hệ thống kích thích. Nếu không phải nó nhắc tới bà lão người duy nhất giúp cô khi còn nhỏ, cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy, một chút cũng không giống cô, hơn nữa, vạn nhất thật sự bị ăn vạ, cha Hàn là người đầu tiên không tha cho cô.
“Sao cậu có thể biết được những chuyện đó?
Cô lầm bầm lầu bầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...