Trong óc, Tiểu Bao Tử kia vẫn luôn lải nhải không dừng lại.
Hàn Mộ Vi mắt nhìn thẳng đi về phía trước, nhấp miệng vốn là tính toán làm lơ nó, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, ở chỗ đèn xanh đèn đỏ ngừng lại, “Cậu có thể an tĩnh một chút hay không? Ồn ào như vậy làm tôi thật đau đầu!”
Hệ thống trong đầu chột dạ mà an tĩnh xuống.
Nhưng là một lát sau, nó lại không nhịn được, “Chủ nhân, phía trước có ôn lão té ngã! Mau đến dìu ông ta lên……”
Hàn Mộ Vi khẽ nâng ngẩng đầu lên, thấy một đám người vây quanh lối đi bộ đối diện, người xung quanh đi qua nghị luận sôi nổi: “Kẻ lừa đảo bây giờ quá không chuyên nghiệp, ít nhất cũng chạy trên đường cái đi? Trên lối đi bộ, chẳng lẽ còn nói là bị người ta đâm thành trọng thương sao?”
“Nhưng là…… Chỉ là nói không chừng người ta thật sự té xỉu thì sao? Xem ông ta đã nằm ở kia năm phút đồng hồ……”
Một người khác trào phúng nói: “Thật sự té xỉu thì thế nào? Bây giờ, ai dám đỡ ông lão này nha…… Lần trước tôi vừa thấy tin tức nói có người cứu bà lão không cẩn thận bị đâm gãy chân, kết quả tìm không thấy tài xế gây chuyện kia, bà lão kia nhà nghèo, sợ con trai phải tốn tiền, liền vu hãm người nọ đâm vào……”
“Đúng vậy, nếu không phải người nọ thông minh, trước khi cứu người đã ghi hình, còn không biết bị lừa mất bao nhiêu tiền nữa……”
“Tôi thấy, mặc kệ người ta có phải thật sự té xỉu hay không, chúng ta vẫn nên bo bo giữ mình đi!”
……
Đèn xanh sáng.
Hàn Mộ Vi khẽ nâng lông mi, mặt không biểu tình đi qua đường cái, sau khi tới phía đối diện, nhìn giữa đám người……
“Chủ nhân còn đứng đây làm gì nữa? Cứu người mau……” Hệ thống còn nhắc mãi trong óc.
Ngón tay chậm rãi nắm chặt, Hàn Mộ Vi nói ở trong đầu: Cậu không nghe được những lời người đó vừa mới nói sao?
Tuy rằng cô không chú ý chuyện quanh mình, nhưng loại chuyện cứu người rồi bị lừa cô cũng không phải không nghe nói qua……
“Hàn Mộ Vi, chủ nhân quản người khác nói làm gì? Trong lòng cô không phải muốn cứu sao? Tôi bảo đảm với cô, ông lão này thật sự té xỉu, nếu không cứu ngay ông ta có thể sẽ chết……”
Hệ thống nôn nóng nhắc mãi.
“Khi còn nhỏ khi mẹ cô đánh cô, người duy nhất sẽ giúp cô, mẹ cô đã quên sự tồn tại của cô, thời điểm cô đói bụng một ngày một đêm, là ai cho cô ăn…… Chủ nhân đã quên sao?”
Hệ thống tiếp tục nói.
Trong lòng Hàn Mộ Vi tức khắc có chút chua xót, đúng vậy, ông lão kia ……
Lúc ở tại phòng cách vách phòng bọn họ bảy tám năm kia, khi còn nhỏ nếu không phải có bà lão kia, khả năng cô đã sớm chết đói rồi……
Nghe nói là trên đường cô đi mua đồ ăn, bệnh suyễn đột nhiên phát tác dẫn đến té xỉu, chính là lúc ấy căn bản không ai dám đỡ cô, cuối cùng cứ đi qua như vậy…
Từ đây không còn có người sẽ ở thời điểm mẹ đánh cô sẽ khuyên can, không có người ở thời điểm cô đói trộm cho cô ăn……
Mật ong bánh kem trong trí nhớ kia, sau này cô không còn được ăn qua.
Hàn Mộ Vi nghĩ, bất tri bất giác đã muốn chạy tới giữa đám người. Động tác của cô thật sự quá mức đột ngột, người chung quanh không tự chủ được mà tránh ra, cô thoải mái đi đến giữa đó, nghe theo hệ thống nói đem tay ấn ở trên người ông lão, sau đó lấy ra một bình thuốc nhỏ từ trên người ông ta, đổ ra một viên, lại lấy nước từ cặp sách mình ra đút cho ông lão này uống.
Cô thoạt nhìn rất bình tĩnh, động tác tự nhiên quyết đoán như nước chảy mây trôi, người chung quanh ngay từ đầu còn khuyên can, còn có người ôm một loại tâm thái xem kịch, tất cả đều không tự chủ được mà chịu ảnh hưởng của cô trở nên an tĩnh xuống.
“Phiền ai đó gọi cấp cứu được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...