Hàn Mộ Vi tổng cộng nhặt một vỏ chuối, ba bình nước khoáng, còn có nửa bao vụn bánh mì bị trẻ nhỏ vứt bỏ ……
Vỏ chuối và bình nước khoáng được phân loại vào thùng rác, vụn bánh mì bị cô đút cho mấy con mèo nhỏ lưu lạc phía sau tiểu khu, mấy con mèo nhỏ kia nhìn thấy cô tới cũng không sợ hãi, thân mật liếm cô tay, vừa thấy liền biết cô không phải lần đầu tiên làm chuyện này……
Dọc theo đường đi, cô phảng phất quên mất sự tồn tại của anh ta, mà sự thật cũng chứng minh cô xác thật đã quên.
“Sao lại một trước một sau không nói chuyện?”
Vừa lúc Hàn Tử Tư đưa cha Cố ra tới, nhìn thấy bọn họ liền hơi hơi cau mày hỏi.
Hàn Mộ Vi giật mình một chút, theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau, ánh mắt kia mười phần trực tiếp: Sao anh còn ở đây?
Cố Thiếu Ngang đọc được chuẩn xác thông tin như vậy ở trong mắt cô, khóe miệng không nhịn được giật giật……
Cho nên, cảm giác của anh ta cũng không sai, cô thật sự cho rằng anh ta không ở đây……
Cố Thiếu Ngang cũng không buồn bực, ngược lại cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng ngay sau đó, anh ta lại vì bản thân có tâm tình như vậy mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh ta ngước mắt nghiêm túc nhìn cô gái trước mắt……
Nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn là một bộ dáng thiếu dinh dưỡng, quần áo cũng rất mộc mạc, thoạt nhìn như là bộ dáng đồng phục…… Bây giờ đúng là thời điểm con gái yêu thích làm đẹp, bây giờ anh ta cũng thấy trường học nói tới rất nhiều nữ sinh đều mang theo thường phục tới trường học, vừa đến thời gian tan học liền thay quần áo đẹp của riêng mình, cho dù chỉ mặc một chút trở về, nhưng sau khi về nhà cũng khẳng định thay đồ…… Rất ít có người giống cô, về nhà còn mặc đồng phục đi học……
Nhưng khi nhìn không chớp mắt cô gái bình thường như vậy, vậy mà khiến anh ta có chút xúc động không giống thường……
Anh ta không thể xác định cổ xúc động này có phải chính là động tâm hay không, nhưng anh ta biết, anh rất muốn thâm nhập để hiểu biết cô gái này!
Hàn Mộ Vi tiếp tục trầm mặc mà đứng ở nơi đó, không nói gì.
Cha Cố và cha Hàn lại khách sáo một chút sau đó cha Cố phụ liền ngồi trên xe cùng Cố Thiếu Ngang rời đi.
Thấy xe đã đi xa, Hàn Tử Tư mới nheo mắt lại, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thoáng qua Hàn Mộ Vi, Hàn Mộ Vi đứng ở nơi đó, lỗ trống đồng tử tựa hồ cũng không có nhìn ông ta.
Qua một lúc lâu, Hàn Tử Tư tài lược mang chút trách cứ nói: “Cũng chào hỏi bác Cố của con một cái!”
Tựa hồ cũng không chờ mong cô sẽ đáp lại, Hàn Tử Tư nói: “Đi vào nghỉ ngơi đi! Ngày mai cha bảo mẹ con đưa con đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo…… Đã sắp mười tám tuổi rồi, còn cả ngày ăn mặc giống như đứa học sinh tiểu học!”
Dứt lời, Hàn Tử Tư liền đi vào nhà.
Hàn Mộ Vi nhìn ông ta đi vào mới chậm rì rì đi theo vào, cũng không nhìn tình khó coi của hai người Lưu Băng Tinh và Hàn Mộ Vũ trong phòng khách biểu, cô lập tức trở về phòng mình, đầu tiên khóa cửa sau đó rốt cuộc được như nguyện ý mà nằm trở về giường.
Tiểu Bao Tử niệm một tràng trên đường trở về nhà họ Hàn rốt cuộc ngừng nghỉ nhưng lúc này thấy cô nằm trở về trên giường, lại nhắc mãi lên: “Chủ nhân, bây giờ vừa lúc là thời gian tắm rửa ……
Chủ nhân ra một thân mồ hôi nên tắm rửa sạch sẽ ~ làn da của chủ nhân có chút đen, kiến nghị nên tắm sữa bò…… A, nói đến sữa bò, chủ nhân, lúc trước chủ nhân là thiếu dinh dưỡng mới có thể lùn như vậy…… Đừng lo lắng! Có bổn hệ thống ở đây, tuyệt đối sẽ làm chủ nhân vào trước sinh nhật mười tám tuổi cao đến một mét sáu!”
Hàn Mộ Vi bây giờ chỉ có 1 mét 58, chỉ là, thiếu dinh dưỡng lâu dài còn có thể cao đến 1 mét 58, Tiểu Bao Tử cảm thấy chủ nhân của nó vẫn rất có tiềm lực!
Hàn Mộ Vi tựa hồ mệt mỏi, cũng không thèm để ý nó nhắc mãi, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...