Chiếc xe Brabus quen thuộc từ cổng chạy vào, bỗng một tiếng " Kétttt " do phanh xe gấp của anh vang lên in ỏi. Tôn Khiết dừng xe chìa khóa vẫn chưa được rút ra thì anh đã mở cửa xe lao nhanh vào trong nhà. Anh gấp gáp gọi cô với giọng đầy lo lắng cùng sợ hãi.
" Ân Ân em sao vậy, xảy ra chuyện gì? "
" Em không sao! "
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng của cô vang lên, Tôn Khiết nhìn sang sofa thì bắt gặp nụ cười nhẹ trên gương mặt cô, anh liền đi lại phía Ân Ân thấy cô không sao nỗi lo lắng trong lòng anh cũng bớt đi phần nào.
Cô đưa mắt nhìn về phía ông bà Diêm, lúc này anh mới để ý 2 người đang ngồi đối diện với cô anh có chút ngạc nhiên vì sao ba mẹ anh lại ở đây, anh định cất tiếng chào hỏi thì giọng nói có phần tức giận của bà Diêm vang lên.
" Quỳ xuống. "
Anh nghe vậy liền quỳ xuống, chắc hẳn anh cũng biết tại sao bà Diêm lại bắt anh quỳ, anh không đợi bà mở miệng thì anh đã cất tiếng nói.
" Ba mẹ là con không tốt, con không bảo vệ tốt cho Ân Ân để cô ấy phải bị thương còn suýt nữa làm hại đến tiểu bảo. "
Cô có chút kinh ngạc nhìn những hành động của anh, bỗng bà Diêm cất tiếng nói.
" Con còn biết vậy sao, Ân Ân là con gái nếu vết thương trên mặt để lại sẹo thì phải làm sao! "
Bà Diêm vừa nói vừa đứng dậy, tay còn thuận tiện lấy chiếc roi cầm trên tay.
" Dù Ân Ân có ra sao con sẽ không bỏ vợ con. "
Anh nhìn bà nói, phải dù Ân Ân có trở nên xấu xí thì anh sẽ mãi không bỏ rơi cô, anh sẽ luôn bên cạnh cô việc này cũng là một lời thề mà anh đã nói ra trước khi kết hôn với cô.
" Có cho mày 10 cái mạng mày cũng không dám. Hôm nay bà đây phải dạy dỗ mày một trận xem như giúp con dâu ngoan trúc giận. "
Nói xong bà định vung tay thì bị cô ngăn lại.
" Mẹ đừng đánh, không phải lỗi của anh ấy với lại con không sao mà, mẹ đừng đánh anh ấy mà. "
Cô có chút đau lòng nói.
" Không được, con ngồi đó cho mẹ,mẹ phải dạy dỗ nó. " Bà gằn giọng nói.
" Em đừng cản, cứ để mẹ đánh đi. "
Anh nhìn cô nói.
" Anh bị ngốc à! "
Ân Ân quay sang anh nói rồi lại nhìn bà Diêm, không biết vì sao cô nhìn anh như vậy thì lòng ngực lại nhói lên, cô không muốn anh bị đánh, anh không có lỗi tại sao lại nhận sai.
" Mẹ đừng đánh anh ấy có được không? Mẹ!"
" Bà đừng diễn nữa, con bé khóc bây giờ! "
Ông Diêm lắc đầu nói, từ nãy đến giờ ông ngồi xem bà Diêm diễn thì không khỏi phì cười. Ông cũng không biết nói sao với tài diễn xuất đầy kịch tính bà, ông chỉ muốn vỗ tay thật to để khen ngợi, quả thật rất nhập tâm nếu muốn lấn sân vào nghành giải trí quả thật không khó. Tiếc là bà không thích thôi. Bà Diêm để cây roi xuống bàn rồi nắm lấy tay cô cười nói.
" Con yên tâm mẹ không đánh nó đâu, có đánh thì phải chính tay con mới được. "
Bà nói xong thì dìu cô ngồi xuống, còn cô thì vẫn còn đang trong sự rối bời. Tôn Khiết đứng dậy, anh nhếch môi cười bởi anh đang rất hạnh phúc vì cô đau lòng không nỡ để chồng mình bị đánh a.
Thật ra bà Diêm chỉ đang muốn xem hình cảm của hai người đến đâu thôi, không ngờ khiến cô lo lắng như vậy bà thật có lỗi mà, bà nghĩ.
" Mẹ à, tài nghệ diễn xuất của mẹ cũng thật là... " Anh nói.
" Được rồi, Ân Ân mẹ thật đáng trách con mới xuất viện mà lại khiến con lo lắng rồi. "
" Mẹ đừng nói vậy con không sao đâu, anh ấy không có lỗi nên con chỉ không muốn mẹ đánh anh ấy còn khi nào anh ấy có lỗi với con thì con sẽ không cản mẹ đánh đâu mẹ cứ đánh thoải mái. "
" Ngọc Cẩm, bà đừng nghe lời con bé này nói."
Một giọng nói từ cửa lớn vọng vào làm mọi người bên trong đều xoay lại nhìn nơi phát ra giọng nói ấy, bóng dáng một trai một gái xuất hiện tiếp theo đó là hình ảnh hai ông bà Dư bước vào, hình như trên tay ông Dư còn mang theo thứ gì đó. Bà Dư mỉm cười nhìn mọi người, bà không ngờ đến đây lại trùng hợp gặp đc ông bà Diêm. Hai gia đình kể ra đã không gặp nhau rất lâu rồi giờ mới có thể gặp nhau nhưng lại đúng ngay thời điểm họ đã sắp có cháu để ẩm bồng rồi.
" Ba mẹ / Hai người đến rồi sao "
Anh và cô cùng bà Diêm đồng loạt lên tiếng. Bà Dư " Ừ " một tiếng rồi đi lại chỗ họ, ông Dư và ông Diêm mỉm cười gật đầu chào nhau. Bà Dư lấy thứ trên tay ông Dư đưa cho cô, cô có chút tò mò nhìn bà rồi nhìn vật trên tay mình. Cô khó hiểu hỏi.
" Đây là..."
" Đây là sữa rất tốt dành cho phụ nữ mang thay, con phải uống mỗi ngày đấy "
Bà Dư cười nói, còn cô thì mở túi ra bên trong toàn là sữa cô bất giác rùng mình bảo cô ngày nào cũng uống làm sao cô chịu nổi. Cô thật sự không muốn uống chút nào, đối với cô nó khó uống vô cùng. Cô đặt nó lên bàn rồi nhìn bà Dư với đôi mắt có chút đỏ, bà Dư mỉm cười bà tất nhiên hiểu cô không muốn uống nó.
" Nào, hôm nay xem như một ngày vui của hai nhà chúng ta vậy nên phải làm một bữa cơm thật thịnh soạn mới được "
Bà Diêm nói xong thì nhìn sang Tôn Khiết mỉm cười, có lẽ anh hiểu ra vấn đề liền nói.
" Được rồi, vậy bữa cơm này con sẽ làm "
Anh nói xong thì mang túi bà Dư đem đến đi vào trong bếp, hôm nay anh phải trổ tài cho ba mẹ vợ xem rồi. Lần nào bà Diêm đến đây cũng đều bắt anh vào bếp, anh không muốn làm trái ý bà chỉ biết lẳng lặng vào bếp. Bóng dáng anh khuất dần sau cửa phòng bếp, bà Diêm lại nhìn ông Diêm. Ông thấy ánh mắt của bà liền thở dài nói.
" Bà đừng nhìn nữa, để tôi vào phụ nó "
Ông Diêm nói xong cũng đứng dậy đi vào trong bếp. Nói ra thì ông Diêm cũng là một tay nấu ăn rất cừ khôi nha, ở bên Anh Quốc ông vừa là ba, là chồng, là một chủ tịch tập đoàn lớn và kiêm luôn việc nấu ăn rất giỏi. Ông tưởng rằng sang nước A là có thể rãnh rỗi nhưng không nhờ vẫn phải vào bếp. Có lẽ anh nấu ăn ngon cũng là nhờ di truyền từ ba chăng? Hai người đàn ông nhà họ Diêm cũng đi rồi bây giờ chỉ còn lại ông Dư, ông Dư thấy vậy liền lên tiếng.
" 3 người nói chuyện đi, tôi cũng vào trong phụ họ "
Ông Dư nói xong thì đi vài bếp để lại 3 người nhìn nhau cười.
" Đàn ông bây giờ phải như vậy để phụ nữ chúng ta thoải mái hưởng thụ cuộc sống chứ "
Bà Diêm cười nói, làm mẹ con cô cũng cười theo. Cả 3 người ngồi nói chuyện rất vui, bà Dư cùng bà Diêm ngồi kể lại chuyện xưa họ gặp nhau như thế nào? Trở thành bạn thân từ khi nào? Họ kể rất nhiều chuyện mà cô chưa hề biết, cô mỉm cười có lẽ cô cùng Hàm Lộ cũng gần giống như họ là một đôi bạn rất thân.
Bữa cơm chiều hôm ấy rất vui vẻ, hạnh phúc họ cùng nhau chút mừng cho một thành viên mới sắp hiện hữu. Cô và anh đều rất vui vì chưa bao giờ họ cùng ăn một bữa cơm như thế này, thật ấm cúng làm sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...