Thiếu Tướng Cùng Cô Vợ Bướng Bỉnh
~~~~~~~~~~~~~Giận dỗi~~~~~~~~~~~~~~
Ăn xong anh kêu Lăng Vũ đưa cô về vì không muốn cô đi taxi. Cô gượng cười với anh rồi bước ra xe bởi sao cô cười nổi với vẻ mặt muốn ăn từng tất thịt trên người cô của anh chứ. Chiếc xe của Lăng Vũ nhanh chóng ra khỏi cổng rồi rời đi, vừa lái xe Lăng Vũ vừa nói.
- Thiếu phu nhân, có phải người nói với thiếu tướng giúp tôi không.
- Cậu còn nhắc nữa là cậu không yên với tôi đâu. Cô giận dỗi nói.
- Tại sao? Lăng Vũ khó hiểu hỏi.
- Tại cậu, tất cả là tại cậu mới khiến anh ta........hừ...
Cô giận dỗi quay mặt ra cửa xe.
Lăng Vũ thì không biết nói gì hơn chỉ im lặng chăm chú lái xe. " Tôi lại liên quan đến chuyện gì à " Lăng Vũ ngẫm nghĩ một hồi lâu vẫn không biết bản thân sai chỗ nào mà khiến cô tức giận hay là anh được thiếu tướng miễn phạt làm thiếu phu nhân giận. Cả con đường về biệt thự anh cứ khó hiểu nhưng lại không giám hỏi cô sợ làm cô giận thêm thì cuộc đời anh coi như xong với vị thiếu tướng lạnh lùng kia.
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào cổng biệt thự rồi dừng lại trước cửa lớn. Cô không để Lăng Vũ ra mở cửa mà tự mình mở rồi bước xuống xe một mạch đi thẳng vào trong mà không nói lời nào. Lăng Vũ nhìn những động tác của cô qua gương chiếu hậu thì chỉ biết lắc đầu.
" Tính tình của hai vợ chồng nhà này cứ như vậy chắc có ngày mình không thấy mặt trời mà không biết lí do là gì luôn đấy"
Lăng Vũ nghĩ rồi nhanh chóng lái xe về Tổng cục. Còn cô thì bước vào thẳng trong bếp giận dỗi đặt hộp cơm trống xuống bàn, cô hậm hực lấy cốc nước uống một hơi. Quản gia Tô chăm chú quan sát những hành động có chút giận dỗi của cô thì nói.
- Con làm sao thế không vui à.
- Từ nay con không đến gặp anh ta nữa, con mặc kệ anh ta luôn.
- Tại sao?
- Anh ta ức hiếp con.
Nghe câu nói của cô bà chỉ biết cười bởi có lần nào hai người gặp mặt nhau mà cả hai đều vui đâu, một người thì lạnh lùng bá đạo một người thì như trẻ con, lúc nào cô nói không lại anh đều giận dỗi đi xuống chỗ bà mà hậm hực mắng anh xối xả. Những lúc đó bà đều không nhịn được cười với đôi vợ chồng này chỉ biết an ủi cô rồi cho qua.
- Được rồi, đừng giận nữa con lên phòng rửa mặt thay đồ đi rồi xuống đây bác gọt trái cây cho con. Âm thanh trầm ấm của bà Tô vang lên.
- Vâng ạ, ở đây chỉ có bác quan tâm con không như ai kia chỉ biết ức hiếp con.
Cô nói xong thì chạy lên phòng, bà Tô cười rồi đi gọt trái cây giúp cô.
[…]
Tại Tổng cục
- Thiếu tướng, thiếu phu nhân đã về đến nhà rồi ạ.
Lăng Vũ đứng nghiêm trước bàn làm việc của anh nói.
- Tháng này tiền lương cậu sẽ nhận đủ.
- Thật sao!
Lăng Vũ nghe xong thì vui hẳn lên " Mai quá tiền lương vẫn còn nếu không mình làm sao dành để lấy vợ đây " Lăng Vũ vui mừng nghĩ.
Tôn Khiết gật nhẹ đầu xem như đã trả lời anh, anh thấy vậy vui như muốn nhẩy cẩn lên nhưng anh vẫn phải giữ nét bình tĩnh, anh như nhớ ra đều gì đó liền hỏi Tôn Khiết.
- Thiếu tướng có biết vì sao thiếu phu nhân lại tức giận với tôi hay không?
- Tôi làm sao biết, nếu không còn chuyện gì cậu ra ngoài được rồi.
Anh lạnh nhạt nói, phải anh làm sao biết bởi anh chính là người chủ mưu mà.
Lăng Vũ chào anh rồi bước ra ngoài, anh không nghĩ nữa mà đi làm việc của mình. Còn anh chỉ nhếch môi cười, anh nghĩ chắc hẳn cô đang tìm người xả giận rồi.
[…]
Ở nơi nào đó bóng dáng người con gái uy nghiêm ngồi ở ghế sofa, trên tay còn cầm một ly rượu vang. Bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi đứng cung kính nhìn cô, bỗng giọng nói của cô gái ấy vang lên.
- Thế nào?
- Vũ tiểu thư, theo như người của chúng ta điều tra thì trưa nay đã có một người con gái đến gặp Diêm Tôn Khiết hình như là mang cơm trưa đến ạ.
- Điều tra cô ta cho tôi.
Giọng nói có chút lạnh nhạt pha lẫn sự tức giận nói, ly rượu trên tay cô được lắc nhẹ, chất lỏng đỏ trong ly cứ như vậy mà chuyển động.
- Cô gái đó là Dư Ân Ân 20 tuổi là vợ của Diêm Tôn Khiết mới lấy vào 2 tháng trước ạ.
- Vợ ư, vậy thật đáng tiếc cho cô ta, tôi không may nhìn trúng anh ta rồi làm sao đây.
Vũ Tương Tư nhếch môi cười nâng ly rượu trên tay đưa lên miệng và uống cạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...