Thiều Tổng Đến Giờ Uống Thuốc Rồi

*mình vừa bổ sung thêm một phần ở chương trước nên hi vọng mọi người có thể đọc lại chương 73 trước khi đọc chương này nhé!



Như đã hạ cánh an toàn, bắt đầu cuộc sống mới của mình

Kỳ vẫn thế, quay về với vòng xoáy không lối thoát của công việc

Nhưng dường như mọi chuyện đã khác, có gì đó đã dần đổi thay trong thầm lặng!!



Thời gian cứ trôi qua, Như, cùng với niềm đam mê học hỏi của mình, cô đã khiến cả giới y học náo loạn với số bằng sáng chế mà cô sở hữu, trở thành người trẻ tuổi nhất đạt giải Nobel, được gọi với cái danh thần đồng y học chỉ trong vòng 2 năm từ cái ngày định mệnh ấy

Kỳ vẫn thế, không ngừng phát triển bản thân, được người ta đặt cho không ít cái tên: Bách chiến bách thắng, kẻ cầm đầu nền kinh tế, vị vua của ván bài công nghệ,… khi liên tục phá vỡ những giới hạn khôn lường trong nhiều lĩnh vực

Họ đã trở thành những người mà bản thân hằng mong, đã nhìn thấy được bản thân có thể giỏi đến nhường nào, tài năng ra sao

Chỉ có một điều khác biệt, ấy là từ ngày Như đi, Kỳ dần dà thu mình lại, thậm chí là còn tách biệt hơn so với cái ngày Như chưa bước vào cuộc đời anh

Kỳ bắt đầu mất ngủ nhiều hơn, dễ dàng phạm lỗi hơn, uống thuốc nhiều hơn và tìm đến cung tên và chạy xe nhiều hơn

Dù rằng mọi thứ không phải quá nghiêm trọng nhưng nếu cứ để mãi, thì dù có là nhỏ bé tới đâu cũng sẽ hóa lớn dần mà thôi




2 năm sau đó, Như đã hoàn toàn đứng trên đỉnh danh vọng, cũng đến ngày quay về thực hiện lời hứa ấy rồi!

Cô hồi hộp đến mức đêm trước đó háo hức đến mất ngủ, sáng hôm sau đã bật dậy từ rất sớm, nhanh nhanh chóng chóng muốn quay về

Vậy mà thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái đã bốn năm, vừa ngồi trên máy bay, Như cứ vừ nghĩ về những kí ức cũ xưa, những thứ kí ức bé nhỏ nhưng luôn mang đến cảm xúc bồi hồi ấm áp

Như đã báo trước cho Uy, chàng trai năm nào giờ đã gần tốt nghiệp đại học giỏi nhất cả nước, trở thành thành viên của đội IT Quốc gia

Vừa xuống đến cửa, chưa cần nhìn vội đi tìm người, Như đã nghe từ phía sau ai đó gọi to tên mình: “Kiều Nguyệt Như!!!”

Một chàng trai cao gần 1m8 đang mừng rỡ chạy đến, theo sau còn có một cô gái đang mặc chiếc blazer năm nào Như đã tặng cho

Là Uy và Trang!!!

Như buông vali xuống, chạy thật nhanh đến bên họ, ôm trầm lấy Uy, cười rạng rỡ với Trang

“Hehe, Như của mọi người về rồi này!!!”

Uy bà Trang nhìn Như mà cười: “Ừm! Chào mừng chị/cậu đã về!!!”

“Nè nè mau mau kể chuyện cho em nghe đi!! Ở đó thế nào? À còn…”

“Nè chúng ta đi chơi đâu đó đi, đi…”


Cả hai cứ luyên tha luyên thuyên bên tai Như liên hồi khiến cô cười không ngừng, hạnh phúc đến mức vỡ òa



Như dành trọn một ngày để đi chơi cùng cả hai, sau đó mới về lại căn nhà xưa

Thế nhưng căn nhà ấy đã được Uy bán đi để mua một căn khác rộng hơn, tiện nghi hơn và hiện đại hơn

“Hehe, thế nào? Bây giờ nơi này sẽ là nhà của chúng ta!!!”

Như nhìn ngó xung quanh: “Cũng được phết, quả là em trai chị mà!!!”

“Pff, chị làm gì thế, có bao giờ nói mấy lời thế đâu!!”

“Được rồi được rồi, chị mệt lắm rồi phải không, phòng của chị bên này nè!! Em mang hết mấy món chị bỏ ở nhà cũ qua đây hết cả rồi đấy!!”

“Ừm! Chị đi tắm đây!!”



Như bước vào căn phòng mới như bước vào một giấc mơ, sao mà nó cứ huyền ảo thế nào ấy nhỉ?

Cô bước đến chiếc bàn dài, trên đó có để một khung ảnh

Là bức ảnh cả đám chụp cùng nhau hôm tiệc chia tay!!!

Như mỉm cười, thước phim về tối hôm đó cứ chạy trong đầu mãi thôi

Rồi cô dời tầm mắt lên người con trai đứng sau lưng mình, tự hỏi không biết giờ cậu đã ra sao rồi

Thật mong ngày được gặp lại người con trai năm ấy!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui