Đến chiều, cuộc hop báo được diễn ra, Sơn trả lời hết tất cả những khuất mắt về cái tên mới của mình
“Vì một số lí do riêng nên tôi đã thay đổi họ của mình, trở thành Bạch Tử Kỳ” câu trả lời nửa rõ ràng nửa mơ hồ này của anh đã khiến dư luận một lần nữa dậy sóng
Khác với Thiều Mạc Sơn, Bạch Tử Kỳ rất gần gũi với mọi người: thường xuyên làm từ thiện, phát động các chiến dịch về giáo dục và an toàn mạng, còn được mệnh danh là “thiên tài máy tính”, hoàn toàn khác xa với hình ảnh chàng thanh niên giới quý tộc giàu sang kia
Thế nhưng, có những đặc điểm mà mọi người đã “soi” ra được, kèm theo những lời nói chứng minh của Kỳ (từ giờ tớ sẽ đổi tên của Sơn thành Kỳ luôn nha) đã hoàn toàn thuyết phục mọi người phải tin rằng hai cái tên này là cùng một người
Thế là dư luận bắt đầu đặt câu hỏi ngược lại và nhắm đến tập đoàn nhà họ Thiều khiến lão Mạc ăn không ngon, ngủ không đủ, điên cuồng tìm cách “hạ nhiệt” chủ đề này
Nhân cơ hội này, Như đã hỏi Kỳ: “Giám đốc Sơn, à, à không, ừm…” Cô áy náy không biết nên gọi như thế nào
“Gọi là Bạch tổng, ngày mai cô cùng Minh đến địa chỉ công ty mới làm việc đi” Kỳ dù tỏ vẻ không quan tâm nhưng chất giọng lại trầm trầm pha chút âm ấm là lạ
“À ừm Bạch tổng, ngài có muốn… kiện Mạc tổng ra tòa vì tội bạo lực gia đình không?"
Kỳ dừng tay, rời mắt khỏi màn hình vi tính, ngước lên nhìn Như: “Tôi đã và đang “trả thủ” ông ta rồi, tập đoàn Thiều hiện nay chắc đang hỗn loạn lắm, để di dời sự chú ý và minh oan cho chính mình, thể nào Mạc tổng cũng nhanh chóng kiện đơn ra tòa trước thôi, chúng ta không cần vội”
Ra là đều đã nằm trong dự tính cả rồi, quả không hổ danh là thiên tài máy tính mà
“Thế cậu nhóc này đi theo làm gì đây?” Kỳ nhìn Uy mà hỏi
Uy khi nãy vì muốn hỏi vài điều nên cũng lẽo đẽo đi theo mọi nguòi, ngoan ngoãn ngồi đợi cơ hội
“A, em, em có vài điều muốn hỏi!!” Uy háo hức đáp
“Pff” Minh vừa lái xe vừa nhịn cười khi thấy Uy từ hàng ghế phía trước ráng chòm ra sau để hỏi Kỳ
“Xin lỗi thưa chủ tịch, tôi không nhịn được cười”
“Hả? Ơ sao anh lại cười???”
“Nhóc con, chính Bạch tổng mà em ngưỡng mộ đã bảo anh rủ em theo đấy”
“Ơ?.. Ơ ơ ơ ơ???” Uy ngơ ngác
“Chiều mai là thứ sáu rồi nhỉ? Mai Như dẫn Uy sang công ty chút đi, tôi có việc muốn hỏi” Kỳ gập máy lại, ngã người ra sau rồi nói
“Có chuyện- Ê nè anh chảy máu mũi kìa!!!” Như đang định hỏi Kỳ có chuyện gì mà phải cần tới em mình nhưng vừa quay qua đã thấy mũi Kỳ có gì đó đỏ đỏ chảy ra
“Ngồi yên đó đừng có nhúc nhích!!” theo phản xạ, cô chồm người sang giúp Kỳ cầm máu ngay
Giờ đây khoảng cách giữa hai người đã chỉ còn là một gang tay khiến Kỳ ngồi không vững
Anh vốn lớn lên trong thế giới mà các tiểu thư nhà giàu đều tỏa ra hương thơm quyến rũ sang trọng, đứng gần gần một chút thôi nhiều khi đã bị ngộp giữa một rừng mùi hương nồng nặc nên khi Như đến gần, Kỳ lại cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ không quá gắt, cũng không mang vẻ sang trọng hay quý phái, nó khiến anh dễ chịu hơn rất nhiều, như thể anh đã hoàn toàn được thoát khỏi cái thế giới quý tộc quyền quý ấy vậy
“A, tôi, tôi xin lỗi!!! Tại, tại tôi thấy ngài chảy máu nên…” sau khi thấy mũi Kỳ không còn chảy máu nữa, Như mới chợt nhận ra tư thế kì lạ cùng khoảng cách không thể nào gần hơn của mình, đỏ mặt xin lỗi
“À ừm không sao, cảm ơn cô”
“Khụ khụ, đến nhà của hai người rồi nè” Minh lên tiếng giải cứu cho cái bầu không khí ngượng ngùng này
“Vậy, vậy tôi xin phép ạ!!”
Trên xe giờ chỉ còn Minh và Kỳ
“…”
“Cậu muốn nói gì thì nói đi, đừng có nhìn tôi một cách kì quặc như vậy” Kỳ nói
“À thì… Như đã ở lại vì muốn chữa bệnh cho ngài đấy! Cũng sắp đến sinh nhật cô ấy rồi đó, sao ngài không làm gì đó để cảm ơn cô ấy đi, hẹn đi đâu đó chẳng hạn?”
“Hả?” Kỳ nhìn Minh với ánh mắt khó hiểu
“Hì hì, ngài không cần quan tâm lời tôi nói cũng được!” Minh cười khúc khích
“???”
Suy nghĩ của con người đã thấu hồng trần có khác, đã sớm nhìn ra mối tình này rồi!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...