“Renggg” tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc
Thầy cô từng người một luyến tiếc chào tạm biệt học trò cũ rồi quay lại lớp học
Cả lớp cũng tách nhau ra mà đi đế nơi chứa đựng thanh xuân của mình
Sơn và Thanh ghé thăm hội học sinh trước
Căn phòng vẫn thế, đầy ấp tài liệu chất ngổn ngang trên bàn
Chiếc sofa nằm khuất bên trong mà Sơn cất công mang vào vẫn còn nằm ở đó, nơi mà anh thường hay ngủ trong những ngày thức trắng đêm
“Vẫn như xưa nhỉ?”
“Ừm... Ô nhìn này, tấm hình ngày ấy chúng ta quên không thu dọn vẫn còn được giữ lại này!”
Thanh cầm bức hình được đóng khung gọn gàng giơ lên
Là tấm hình của hội học sinh vào 7 năm trước
“Hoài niệm thật, không ngờ tụi nhỏ vẫn còn giữ cơ đấy!”
........
...
Quậy phòng hội chán chê rồi, hai người cùng nhau lên sân thượng
Nơi này đối với Sơn mà nói, là một nơi vừa vui vừa buồn
Vui vì đó là nơi anh gặp Thanh vào ngày đầu năm học, khi anh đang cố trốn khỏi sự ồn ào nơi sân trường
Còn buồn là vì....
Đó là nơi anh nghe Thanh kể về người con trai mà cô thầm thương
Còn nhớ ngày ấy, chỉ vì muốn bên cạnh Thanh, người con gái Sơn thương mà đội nắng đội mưa chạy đến mỗi khi cô buồn, thậm chí là trong những ngày mệt đến rã rời, vẫn cố chạy đến bên cô
Mãi đến ngày cuối cấp mới dũng cảm hẹn Thanh lên sân thương tỏ tình, vậy mà không ngờ, lời còn chưa kịp nói ra đã bị chặn mất
Ngày ấy, cô nói, cô thích Anh, dự rằng chiều nay sẽ tỏ tình
Tim Sơn như tan thành mây khói, hòa vào bầu trời trong xanh kia
Làm gì giờ? Nói rằng Thanh đừng đi? Rằng tớ thích cậu sao?
Sơn làm gì có cái dũng khí đó chứ
Sơn lặng người, cố cất đi nỗi lòng của mình vào trong, cười vui chúc cho Thanh thành công
Và.... Cô thật sự đã thành công, chính thức bước vào cuộc tình ngọt ngào với Anh
Đó cũng là lúc Sơn quyết định tạm dừng liên lạc với Thanh để ổn định lại tâm lí
Anh cắt đứt hết mọi thông tin liên lạc với Thanh, ra nước ngoài du học, ngày đêm vùi đầu vào sách, cố khiến mình bận rộn chỉ để không nhớ về cô
Sơn còn nhớ rất rõ, ngày anh đi, trời mưa rất lớn...
..........
“Cậu với Anh sao rồi? Vẫn mặn nồng thế sao?” Sơn nhìn lên trời, bâng khuâng hỏi
“Trời ơi tất nhiên rồi! So với ngày xưa thì giờ Anh còn thương tớ nhiều hơn nữa cơ!”
Tim Sơn bất chập nhói lên, thì ra anh vẫn chưa thể quên
“Vậy à. Hôm nào ba người chúng ta lại đi đâu đó chơi đi!”
“Hehe chắc chắn rồi!!”
...........
Chiều hôm ấy lớp đã rủ nhau đi ăn tối, sẵn tiện “flex” luôn người yêu
Anh cũng tới, ngồi cạnh bên quan tâm đến Thanh từng chi tiết một
Hầu như ai cũng có đôi có cặp cả, riêng chỉ có Sơn là một thân một mình lẻ loi khiến bạn bè trêu chọc:
“Lớp trưởng đẹp trai thế này mà chưa có người yêu sao?”
“Uầy có phải là cậu yêu công việc quá nên quên luôn yêu người không đấy?”
“Chờ tới ngày Sơn có người yêu chắc tụi mình tóc bạc hết luôn rồi quá!!!”
Sơn chỉ biết cười cho qua chuyện, uống hết ly này tới ly khác đến khi mặc dần ửng đỏ mới cáo từ ra ngoài
hóng chút gió
Ra ngoài rồi mới thấy, anh chẳng thích cái không khí ngột ngạt trong kia chút nào
Dù biết rằng ai cũng đang vui vẻ thế kia nhưng trong lòng anh có chút không thoải mái
Thôi thì thân là lớp trưởng, nếu rút quân sớm thì cũng kì, đành chịu thêm chút nữa vậy
“Cậu say sao?” Thanh hỏi khi thấy Sơn không được tỉnh táo
“Hả? Sơn say hả? Có cần uống gì giải rượu không?”Anh cũng lật đật hỏi
Anh rất biết ơn Sơn khi ngày ấy Sơn đã giúp Thanh và Anh đến được với nhau, vậy nên chỉ cần Sơn cần giúp đỡ, Anh liền xung phong đầu tiên
“Cậu đi mà lo cho Thanh ấy! Tửu lượng tớ không kém đến nỗi đó đâu còn cái con nhỏ này uống quá 3 ly nhỏ thôi đã bắt đầu quậy phá rồi!”
“Xì! Cái đó là hồi mấy năm trước rồi mà!” Thanh phụng phịu
Lớp họ đêm nay còn định overnight ở nhà lớp phó nữa nên tranh thủ ăn xong lại chạy sang
Nhà cũng tương đối gần nên nhoáng cái đã đến nơi
Căn nhà với tầng trệt rộng thênh thang được trang hoàng đủ màu sắc khiến ai cũng trầm trồ
Thế rồi họ bắt đầu lôi trò ra chơi
Người lớn cả rồi, thắng thì là thắng, thua thì là uống thôi chứ sao!
Chơi thật hay thách, xoay đến ai người đó phải trả lời!
Đến lượt Sơn
“Hehe cuối cùng cũng đến lớp trưởng rồi! Thật hay thách nào!”
“...thật”
Vốn dĩ Sơn định chọn thách nhưng vì nãy giờ quan sát toàn mấy cái thử thách kì quái Sơn chẳng muốn làm nên để an toàn thì buộc phải thế này thôi
Một trong số nửa còn lại của bạn cùng lớp (ý là người yêu của bạn cùng lớp ấy) không biết chuyện nên vô tình đặt câu hỏi khó nói:
“Thế vị huynh đài đây có từng thích ai chung lớp không? Nếu có thì đó là ai?”
Bầu không khí đột nhiên im lặng, đến cả tiếng thở cũng chẳng nghe được
Trong lớp ai cũng biết vụ Sơn thích thầm Thanh mà cuộc tình chẳng thành, gợi lên chuyện này chẳng khác nào đâm chọt vào nỗi đau của Sơn cả
Ừ, trong lớp ai cũng biết, chỉ có Thanh vì thấy hai đứa quá thân nên chưa từng tin vào những lời ấy mà thôi
Đến cả Anh sau này cũng biết chuyện đó, nhưng việc đó là vì chính Sơn tự khai ra trong một lần hẹn gặp riêng Anh trước khi đi du học. Sơn hẹn ra và nói đến nó cũng chỉ là vì muốn đảm bảo rằng, Anh là thật lòng với Thanh, là người Thanh có thể tin tưởng và hoàn toàn dựa vào
“Cái này không tiện lắm, đệ xin phép uống cạn li nhé!”
“Cạch, ực”
Tiếng Sơn cầm li rượu lên uống một cách dứt khoát
Mặt Sơn dần lộ ra vẻ đỏ đỏ của say rượu
Cũng đúng, đó đã là ly thứ 20 anh uống trong ngày hôm nay rồi mà
“Cũng trễ rồi, mai tớ lại có cuộc họp nên rút quân đây, hẹn hôm khác nhé!” Sơn đứng dậy chào tạm biệt rồi xuống nhà
Cả lớp nhìn bằng ánh mắt vừa thương vừa xót, thương cho cái bóng lưng luôn tự mình gồng gánh hết mọi thứ ấy
Dù có hơi say nhưng Sơn vẫn còn đủ tỉnh táo để chạy về nhà, mặc cho tâm trí có hơi rối bời
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...