Lão Mạc nhìn Sơn với vẻ mặt tò mò
“Sao thế?”
“Con-“
“Ấy mọi người đến rồi đấy à!!!” Lão Mạc đột nhiên nói to lên, vẻ mừng rỡ đi ra phía cửa
Là đám Lâm và Lam, còn có gia đình hai bên
Sơn hướng mắt ra cửa, Lâm và Lam đang tay trong tay, vui vẻ lễ phép chào hỏi
Anh đột nhiên cảm thấy đau, như thể vừa bị ném thẳng vào con tim đã nát tan tự lúc nào một nhát dao to lớn
Lão Mạc đứng cười cười nói nói, quan tâm Lâm, Lam hết mực, ai nhìn vào còn tưởng họ mới là con ruột, mới là nhân vật chính trong bữa tiệc này ấy
“A phải rồi, khi nãy con định nói gì thế?” lão Mạc chợt nhớ ra, quay lại hỏi Sơn
“À thôi, không có gì đâu ạ!”
Anh nói dối đến quen miệng luôn rồi
..........
Vì đều đã là người lớn, trên bàn chỉ toàn rượu với rượu, chỉ có phụ nữ mới được uống nước ngọt, đàn ông đều phải một ly đỏ sẫm
Sơn vốn chưa ăn gì, giờ lại phải uống rượu, thế này có mà chết mất
Nhưng giờ mà uống nước lọc thì vô lễ quá, lại không thể rời bàn tiệc, anh chỉ còn cách cắn răng chịu đựng
Tửu lượng của mọi người cũng không phải dạng vừa, đúng nghĩa là uống rượu thay cơm, thoáng cái đã hết mấy chai
Đến lúc chịu không nổi nữa, Sơn mới đành đứng lên len lén vào bếp uống thuốc rồi ngồi gục ở đó một lúc vì đau
“Nè, làm ấm sẽ dễ chịu hơn” Lâm đột nhiên vào bếp đưa Sơn túi chườm
“Sao cậu cũng vào đây làm gì?”
“Uống nhiều quá, tớ sắp say đến nơi rồi! Còn cậu đó, trốn viện thì thôi đi, còn ráng gồng mình ra mà uống rượu, tưởng thế là ngầu hả? Vết thương mà có bị gì thì đừng có trách tớ!”
“.... Quen rồi”
“Tsk” Lâm tặc lưỡi
“Nhà cậu làm gì có ai cứng đầu thế này đâu nhỉ? Sao cậu cứng đầu thế hả?”
“.... Ai mà biết được vì sao chứ...”
Một vị tiểu thư trong số các vị được lão Mạc mời đến cũng xuống bếp
“Anh, anh Sơn, Mạc tổng gọi anh....”
“À ừm, tôi lên liền”
“Ai cho, cậu xem cái thân cậu đi, còn nhúc nhích được không mà lên, lên đó cho bị ép uống rượu nữa hả?”
“Thế cậu thử lấy dũng khí ra cãi lại lời Mạc tổng cho tớ xem nào?”
“.... Cậu giả bộ ngất đi, tớ biện minh giúp cậu”
“... Du học lâu quá nên não cậu tàn luôn rồi hả?"
“Hả?”
Sơn đứng dậy, đi lại chỗ Lâm búng tránh cậu một cái
“Bác sĩ Lâm, mời ngài tỉnh ngủ giùm cho, người trước mặt ngài là Thiều tổng và người ngài cần đối diện là Mạc tổng, người từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực y học đấy”
“Cậu không muốn uống nữa thì đi mà cầu cứu Lam của cậu đi kìa, tớ thấy con bé bị ghẹo đến đỏ mặt rồi kìa”
“Hả gì? Lam của tớ bị gì cơ??” Lâm nghe đến Lam là luống ca luống cuống chạy lên ngay
“Cô còn cần gì sao tiểu thư?” Sơn thấy Lâm chạy ra ngoài rồi mà vị tiểu thư kia vẫn chưa đi
“A không không, em, em đợi anh đi cùng...”
..........
“Lên rồi à! Haha, tuyên bố với mọi người vài chuyện!!”
Sơn bị lão Mạc kéo lại đứng bên cạnh
Lão Mạc bắt đầu luyên thuyên về mấy thành tựu lớn lao anh vừa đạt được, Sơn nghe một chữ cũng không lọt tai
Anh hơi cúi người, mắt không ngừng nhìn về phía con dao nhỏ dùng để dùng bữa, trong đầu hoàn toàn trống rỗng
“Còn nữa, e hèm, Sơn, những vị tiểu thư này đều vô cùng tốt! Con xem, có muốn lấy ai làm hôn thê không” lão Mạc đột ngột nói to rõ, rành mạch cực kì
Câu nói của lão Mạc cùng âm điệu lớn đã kéo Sơn về với thực tại
Ngước mặt nhìn lên, bên tai bắt đầu reo lên vài ba tiếng chúc mừng, bảo đó là chuyện tốt
“À ừm... À thì ba à-“
“Ây ây, con không được từ chối nữa. Từng tuổi này rồi mà còn chưa yêu ai, sau này muộn mất thì làm sao! Ta cũng bắt đầu thèm cảm giác bế cháu rồi đấy!!”
Sơn hít một hơi thật sâu, dũng cảm nói ra một câu: “Cháu thì đã có chị Thư và anh Phong rồi, không cần phải đến lượt con đâu. Hơn nữa, nếu giờ con để ý đến chuyện tình yêu, sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của công ty mất”
Gia đình Lâm, Lam bất ngờ, cũng ra sức thuyết phục Sơn:
“Sơn giỏi như vậy, việc gì phải lo đến thế!”
“Đúng đó! Cháu cũng lớn rồi, phải biết nghĩ đến tình yêu nữa chứ!”
Lão Mạc trầm ngâm một lúc, lại nói:
“Ài, thế này đi, bây giờ không cần, con lo cho công ty trước, nhưng đến năm 27 tuổi, nhất định phải để ta thấy mặt người con yêu, bằng không, ta sẽ giúp con quyết định! Tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi Sơn à”
Cái gì mà “tốt cho con” chứ, chỉ toàn là áp đặt quá đáng mà thôi
“.... Ba”
Sơn chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy anh bước lên gần bàn ăn, tay bắt đầu lăm le cây dao nhỏ
“Nếu như... Nếu như con nói, con chỉ muôn sống một mình cả đời thì thế nào?”
“Như vậy thì làm sao mà được! Con cũng cần có vợ, có con, có gia đình riêng chứ!”
“... Vậy thì...”
Sơn cầm con dao lên, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, trực tiếp rạch vào tay một đường
“Như thế này sẽ không cần sống tiếp nữa, sẽ không khiến ba hao tâm tổn sức đi tìm hôn thê cho con nữa, ba nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...