Thiếu Tiền Nhiều Tình

Chương 5: Thích nữa cũng uổng công

Edit: Nhược Ảnh

Đã tám giờ, Vu Đông giơ tay lên, lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

Một tháng này, mỗi ngày anh đều ở đây chờ Hứa Nặc về nhà, thật ra thì chỉ có thể nói là "rình xem" bóng dáng của cô thôi.

Lúc vượt qua thời gian cô trở về vào những ngày bình thường, Vu Đông không khỏi lo lắng. Anh biết cô đang làm ở đâu, biết mỗi ngày cô về nhà lúc mấy giờ, biết mỗi ngày cô đều phải đi chợ, nhưng cô không biết anh luôn luôn dõi theo cô.

Dường như là dùng hết sức chạy lên lầu, thở hồng hộc đứng ở cửa, anh không có dũng khí để gõ cửa, lúc đang ngẩn ngơ thì đột nhiên cửa lại bị mở ra.

Nhìn thấy Vu Đông, nước mắt của Hứa Nặc rơi xuống giống như lũ.

"Mau, mau đưa ba tôi đến bệnh viện, mau lên!" Run rẩy kéo ống tay áo của Vu Đông, Hứa Nặc thật sự sợ hãi.


Lúc Vu Đông đưa bác Hứa đến bệnh viện, bác sĩ cau mày mắng: "Các người làm người thân cũng không biết chuyện gì xảy ra sao? Bây giờ mới đưa tới đây!"

Hứa Nặc chỉ cúi đầu không nói lời nào. Ngay cả lúc Vu Đông kéo tay cô nói xin lỗi bác sĩ, cô cũng không rút tay mình về.

Hành lang bệnh viện vắng lạnh đến dọa người, vách tường màu trắng, mùi thuốc trử khùng gay mũi làm Hứa Nặc cảm thấy buồn nôn. Một lát sau, rốt cuộc cô cũng phải chạy vào phòng vệ sinh để nôn ra.

Vu Đông đi theo sau lưng Hứa Nặc, không biết nói gì cho phải. Cuối cùng chẳng thể làm gì khác là đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ để chờ cô.

Khi Hứa Nặc đi ra thì vẻ kinh hoàng trên mặt đã không còn, chỉ sót lại vẻ tái nhợt yếu ớt. Ngẩng đầu nhìn vào mắt Vu Đông lộ ra ý lạnh, khiến cho chủ nhân đôi mắt ấy kinh hãi.

"Em làm sao vậy?" Nói xong muốn đưa tay lên sờ trán của Hứa Nặc.

Hứa Nặc lui về sau một bước, tay Vu Đông lúng túng dừng trên không trung. Cười cười tự giễu, sau đó phẫn nộ thu tay về.

"Cảm ơn anh." Nhận được câu cảm ơn lễ phép xa cách, Vu Đông chỉ cảm thấy căng thẳng trong lòng.

Anh thẫn thờ đi ra khỏi bệnh viện, một trận gió thổi qua khiến anh giật mình, đã vào thu rồi.

Qua một vài ngày thì bác Hứa đã được xuất viện. Hôm đó, Vu Đông đến công ty sớm một chút để sắp xếp công việc, sau đó một mình lái xe đến bệnh viện. Nhưng lúc anh đến thì y tá báo lại rằng người anh muốn tìm đã xuất viện rồi.

Xe đi thẳng trên đường dài, Vu Đông nhìn thấy một thiếu niên cỡi xe đạp bên ngoài cửa xe thì hơi hoảng hốt.

...


"Chúng ta đi dạo được không?" Vu Đông vui vẻ đề nghị.

Hứa Nặc nhìn dáng vẻ phấn chấn mong chờ của cậu, do dự một chút nhưng cũng để mặc cậu lôi kéo tay mình.

Cô gái nhỏ cẩn thận kéo vạt áo của cậu thiếu niên, trên mặt chứa nụ cười nhàn nhạt.

Ngày đó mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, không khí tươi đẹp, mà tốt đẹp nhất chính là tâm tình trong lòng mỗi người, nhưng ngày đó lại là bắt đầu của đau đớn.

Bỗng nhiên chuyển hướng, Vu Đông lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía sau.

"Sao vậy?" Hứa Nặc nghẹo đầu, nghi ngờ hỏi người đột nhiên thay đổi phương hướng.

Vu Đông lắc đầu, suy nghĩ gì đó nhưng cũng không nói gì. Chẳng qua là đề nghị trở về.

Thật ra thì cậu không có gì để nói cả, cậu thấy bạn cùng lớp mà thôi. Cậu không biết đối phương có thấy mình và Hứa Nặc hay không, chẳng qua theo bản năng muốn tránh khỏi tầm mắt của bọn họ.

Nhưng mà, có một số việc không theo ý mình.


Lời đồn Vu Đông hẹn hò cùng nữ sinh nhà giàu mới nổi nhanh chóng truyền trong trường học, bạn học xung quanh bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ hai nhân vật chính. Ngay cả thầy giáo cũng gọi Vu Đông đến phòng làm việc.

Sau khi Vu Đông trở về từ phòng làm việc của thầy giáo thì trở nên kỳ lạ. Cậu chủ động từ chối nhận dạy kèm cho Hứa Nặc, không còn nói chuyện với cô, thậm chí vô tình gặp cô trên hành lang cũng sẽ quay đầu không nhìn vào mắt cô.

Người xa lạ, như vậy rất tốt, Vu Đông tự nói với mình.

Cho dù Hứa Nặc được người cha nhà giàu mới nổi bảo vệ tốt đến mức ngây thơ ngốc nghếch thì cô cũng hiểu Vu Đông đang tránh né mình, nhưng cô không muốn từ bỏ, từ bỏ người cô nghiêm túc yêu thích.

Cô không để ý ánh mắt trào phúng của người chung quanh, vẫn lấy dũng khí đi theo sau lưng Vu Đông như thường. Một người từ trước đến nay chưa từng làm việc nhà lại chủ động học nấu cơm cùng dì, sau đó ôm hi vọng nhỏ bé đỏ mặt lặng lẽ đặt hộp cơm vào trong bàn của cậu.

Mặc dù Vu Đông không biểu hiện điều gì đặc biệt nhưng Hứa Nặc cảm thấy cậu không từ chối thì trong lòng tràn đầy vui mừng.

Rốt cuộc lời đồn cũng tan dần, bởi vì gần đây Vu Đông rất thân cận với cô bé lớp trưởng của lớp bên cạnh. Đó là một cô gái học giỏi, sáng sủa hào phóng khiến Hứa Nặc hâm mộ, thậm chí cảm thấy bọn họ thật xứng đôi, tuy nhiên lại không chống cự được chua xót trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận