Cùng lắm là trong cuộc sống nhàm chán tìm được một tiêu khiển, muốn có tình cảm thế nào nữa chứ, y nhiều lắm chỉ là hổ thẹn mà thôi.
Chỉ là hổ thẹn sao?
****
Ngô Tiểu Tráng sợ chết khiếp từ phía sau tảng đá chui ra.
Hai mắt hắn đẫm lệ, đỡ Cơ Chiêu để y tạm thời dựa vào bờ vai yếu ớt của mình, miệng không ngừng lải nhải: "Ta thiếu chút nữa bị dọa cho tè ra, ông trời ơi...!Chân của ta còn đang run đây này.
Lưu ca ca ta không phải cố ý trốn đi không giúp cho ngươi, ta là nghĩ lúc nãy ta mà chạy đến sẽ phản tác dụng, nên vẫn núp sau tảng đá không dám ra đây.
Chúng ta là hảo huynh đệ, hảo huynh đệ có nạn cùng chịu, thế nhưng ta sẽ không cùng người khác đánh nhau, căn bản là không giúp được gì..."
Cơ Chiêu lúc này khí tức hỗn loạn mà yếu ớt, hắn nhìn vẻ mặt khóc lóc của Ngô Tiểu Tráng, mở miệng nói: "Mau gọi...!Gọi người tới."
Ngô Tiểu Tráng càng khóc lợi hại hơn: "Nhưng ngực ngươi đang chảy mảu, thật là nhiều máu! Ngươi trước tiên phải cầm máu, nếu không chờ người đến không phải máu cũng chảy khô rồi sao!"
Cơ Chiêu không có khí lực nói chuyện, hết thảy trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ngô Tiểu Tráng vừa khóc thút thít vừa đem Cơ Chiêu đặt xuống đất, trong miệng lẩm bẩm: "Lá rộng xanh biếc, phần giữa màu tím..đọt có lông tơ, phần ngọn trơn nhẵn...là cái này sao? Cái này rốt cuộc được tính là có lông hay không a? Lỡ như có độc biết làm sao bây giờ a? Cầm máu cầm máu, phải cầm máu..."
Cơ Chiêu thật sự chịu không được ngất đi.
Ngô Tiểu Tráng nhìn thấy, lại càng luống cuống, ở trong rừng cây lảo đảo tìm dược cầm máu mà hắn nhận biết được đắp lên.
Từ xưa tới nay y độc vốn không phân chia, nơi có nhiều độc vật cũng không thiếu dược thảo.
Ngô Tiểu Tráng tay run run ngắt xuống một cây lại một cây, đang lúc vội vàng hấp tấp tay bị một gốc cây đâm bị thương.
Hắn thế nhưng một chút cũng không phát hiện, chỉ biết là Lưu ca của hắn bị thương, mà hắn có thể giúp được.
Chờ Ngô Tiểu Tráng lung tung rối loạn mà giúp Cơ Chiêu cầm máu xong, lại vội vàng chạy về doanh địa kêu cứu, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy mình không được, không kịp nói gì nữa, hai mắt vừa nhắm lại cũng ngất đi.
*
Lúc tỉnh lại Cơ Chiêu đã ở trong trướng của mình.
"Vết thương sâu hơn nửa tấc, thì ngươi đã mất mạng rồi." Lưu Trúc Cung nói.
"May mắn có tiểu binh kia kịp thời cầm máu cho ngươi, lại không có lỗ mãng khiên ngươi về quân doanh mà để ngươi ở đó rồi mới chạy về kêu cứu.
Thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, thế mà rất thông minh.
Cơ Chiêu động một chút, khiến vết thương trên ngực đau đến y hít một hơi khí lạnh.
Trước khi tự đâm mình, y cũng không nghĩ rằng sẽ đau đến vậy.
"Ngô Tiểu Tráng đâu? Cơ Chiêu hỏi: "Hắn không có việc gì chứ?"
Bên ngoài có người tới báo, có việc cần thương lượng với Lưu đô úy.
Lưu Trúc Cung bèn đứng lên, hàm hồ nói: "Người kia ở trong rừng cây trúng độc, aizz thế nào thì lúc ta trở lại rồi nói cho ngươi," liền vén màn lên rời đi.
Người kia? Ở trong rừng? Trúc độc?
Cơ Chiêu ngực đau muốn chết, một tiểu binh vội vàng tiến lên đỡ hắn: "Tướng quân bảo trọng thân thể.
Trước mắt không có chuyện gì nghiêm trọng, xin ngài hảo hảo nghỉ ngơi.
Cơ Chiêu khoát khoát tay, khó khăn ngồi thẳng người.
Không có chuyện gì quan trọng? Hình như thật sự không có.
Y nhớ tới vẻ mặt bị dọa sợ đến ngấn lệ ở trong rừng, cả khuôn mặt không biết do cọ ở đâu mà bẩn đến vậy của Ngô Tiểu Tráng, lại nghĩ tới cảm giác trước khi bất tỉnh, Ngô Tiểu Tráng đem mình đặt trên bờ vai gầy gò của hắn.
Sống hay chết của một bếp núc binh nho nhỏ, thậm chí còn không biết cách cầm binh khí đối với y mà nói là vô thưởng vô phạt.
"Tiểu binh bị trúng độc kia, các ngươi biết hắn hiện tại ra sao không?" Cơ Chiêu nhịn không được mà hỏi.
Binh lính trong trướng đều lắc đầu nói không.
Cơ Chiêu cảm thấy sốt ruột.
Sốt ruột cứ như vậy dần chuyển thành cực độ bất an.
Y ở đây bất an cái gì chứ?
Chỉ là tên lính quèn, có xảy ra chuyện cũng không quan hệ đến y.
Nhưng nếu thật sự không liên quan, sao hắn lại lo lắng Ngô Tiểu Tráng đến rừng cây một mình mà đi kiểm tra? Sao lại tâm hoảng ý loạn khi biết hắn trúng độc?
Cùng lắm là trong cuộc sống nhàm chán tìm được một tiêu khiển, muốn có tình cảm thế nào nữa chứ, y nhiều lắm chỉ là hổ thẹn mà thôi.
Chỉ là hổ thẹn sao?
"Đi, đi hỏi một chút tiểu binh cứu ta hôm đó tình trạng ra sao? Bị trúng độc gì? Là...sống hay chết.
Đi nhanh rồi về."
Sau đó nằm trở lại, bực dọc nhìn đỉnh trướng.
Tiểu binh bị điều đi rất mau đã trở lại: "Bẩm tướng quân, tiểu binh đó đang hôn mê, không có nguy hiểm tính mạng."
Cơ Chiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại kéo lên tâm tình: "Hắn trước mắt ở nơi nào? Sắp xếp cho hắn một trướng riêng thoải mái một chút, thức ăn cũng đặc biệt chuẩn bị riêng cho hắn, thuốc cũng phải dùng loại tốt nhất."
Tiểu binh nơm nớp lo sợ: "Trong quân có mấy phòng tốt đã để cho những mỹ nhân trong cung đưa tới kia, tướng quân thế này có chút làm khó mạc tướng, ngài xem..."
Cơ Chiêu lúc này mới nhớ tới, y và Ngô Tiểu Tráng quen nhau là do ngày đó trong cung đưa tới mấy vị mỹ nhân kia.
Y nhớ tới dáng vẻ Ngô Tiểu Tráng ngày đó cùng y lôi kéo, trong lòng hòa hoãn một ít nhưng vẫn là trầm giọng xuống nói: "Một bên là ân nhân cứu mạng ta, một bên những mỹ nhân trong cung ta gặp cũng chưa từng gặp.
Ngươi nghĩ nên làm thế nào?"
Tiểu binh nơm nớp lo sợ dạ một tiếng rồi lui xuống.
Lưu Trúc Cung trở lại trung trướng.*
*Trướng ở trung tâm thường là to nhất aka trướng tướng quân.
"Ngươi xác định kẻ đó thực sự là...!Hoàng thượng phái tới?" Lưu Trúc Cung lại trách móc: "Ta biết ngươi nghĩ trong tử tìm sinh, lại muốn nhân dịp này tỏ rõ với hoàng thượng ngươi tuyệt không hai lòng.
Nhưng ngươi có biết hay không tình hình quá nguy hiểm.
Nếu ngươi sơ sẩy một chút dùng lực quá lớn, hoặc là tiểu binh kia thật sự ngu ngốc chậm chạp cái gì cũng không biết, ngươi sẽ trở thành ngươi đầu tiên không bị thích khách ám sát chết mà là ngu xuẩn tự mình chết."
Cơ Chiêu nói: "Là ta lỗ mãng."
Lưu Trúc Cung lại nói: "Ngươi đã từng này tuổi cũng không lấy vợ sinh con, lại tung tin đồn nam phong*, nhưng cũng không thấy ngươi thân cận nam nhân nào.
Hoàng thượng nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy ngươi đang đùa giỡn cái gì, ta nghe nói lần này hồi kinh, hắn dự định tự mình ban hôn, ngươi chuẩn bị đi, chỉ sợ không phải người hiền lành gì."
*là gei ý ạ
Cơ Chiêu cau mày nói: "Được ta đã biết.
Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ đối sách.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...