Thẩm An dùng lực mím chặt môi, nhưng trong mũi không tự chủ vẫn phát ra âm thanh yếu ớt.
Lâm Hạc chưa nghe qua kiểu khóc tủi thân đến thế, hắn tâm tình bực dọc kiên trì hơn mười phút, từ phía sau hỏi Thẩm An: "Cậu có biết mình sai ở đâu không?"
Đôi mắt Thẩm An bị nước mắt làm nhòe đi, nhìn không rõ chữ, cậu đứng đó vừa bực bội vừa sợ hãi, không biết mình đã phạm sai lầm gì, cậu hối hận vì đã tốt bụng để lại nửa cái bánh cho Lâm Hạc, nếu cậu một mình ăn hết, Lâm Hạc cái gì cũng sẽ không phát hiện.
Nhưng cậu lúc này lại không dám không trả lời Lâm Hạc đang tức giận, khí tức không vững trả lời Lâm Hạc: "Không nên... không nên ăn bánh... ức." Cậu lúc này vừa mới mở miệng, tiếng khóc cũng đồng bộ theo ra.
"Không đúng!" Lâm Hạc lãnh khốc vô tình nói: "Nếu nghĩ không ra, liền đứng ở chỗ này viết đến trời sáng."
Thẩm An sụp đổ, lại khóc: "Không nên ăn bánh do Lý... Lý Tục Ân đưa..." Nước mắt như không cần tiền rơi lên mặt giấy.
Sắc mặt Lâm Hạc hơi dịu đi, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Không những không được ăn đồ ăn nó đưa, sau này còn không được phép nói chuyện hay tiếp xúc với nó."
Nói xong Thẩm An chỉ cúi đầu rơi nước mắt.
Hắn lại nghiêm giọng hỏi: "Có nghe thấy không?"
"Nghe...nghe thấy..." Thẩm An dưới tay viết hai bài thơ cổ, đều đã bị ướt thành hồ, cậu cẩn thận dùng tay che lại, sợ Lâm Hạc phát hiện, yêu cầu cậu viết lại hoặc trừng phạt nhiều hơn, những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu tí tách rơi lên mu bàn tay.
Không phải tay Thẩm An mà là tay Lâm Hạc, hắn nắm lấy tay Thẩm An, sau đó lấy đi cây bút: "Đi rửa mặt rồi đi ngủ."
Hai ba giờ sáng, cậu bị ồn tỉnh, đang chuẩn bị ngủ tiếp thì lại bị bắt đi chép thơ cổ, còn bị giáo huấn một bài, Thẩm An tủi thân muốn chết, đi nhà vệ sinh chỉnh lý một hồi tâm tình mới bình tĩnh lại.
Kết quả vừa khi bước ra khỏi phòng tắm, đuôi mắt vẫn còn đỏ hoe, đã thấy chiếc chăn của mình trên sàn biến mất.
Thẩm An lập tức kinh hãi, cho rằng Lâm Hạc tức giận đến nửa đêm đuổi cậu ra khỏi cửa.
Lâm Hạc lúc này nhìn thấy cậu đi ra, liền nói: "Lại đây ngủ trên giường đi, từ nay về sau cậu ngủ trên giường."
Thẩm An hỏi: "Tại sao?" Cậu không tự chủ được mà nghe lời hắn, đi về phía giường.
Cậu vừa mới khóc xong, khi nói đầy giọng mũi, có vẻ có chút bất đắc dĩ, rõ có chút không tình nguyện, vừa mới bị giáo huấn một bài, cậu còn giận Lâm Hạc lắm, không muốn ngủ cùng Lâm Hạc.
Cậu đi đến bên giường, đứng đó nói với Lâm Hạc: "Tôi không muốn ngủ cùng với cậu!"
"Không muốn thì cũng phải ngủ, hay là cậu ngủ cổng ngoài sân." Lâm Hạc thậm chí còn không nhấc mí mắt lên.
Thẩm An tức tối, cảm thấy Lâm Hạc thực tại quá phận, vừa mới ngừng khóc liền xông lên mắng Lâm Hạc: "Lúc trời lạnh sao không cho tôi ngủ trên giường, bây giờ nóng rồi muốn tôi chen chúc với cậu một chỗ, cậu muốn nóng chết tôi à!"
Lâm Hạc không kiên nhẫn kéo cậu lên giường: "Đúng vậy, tôi chính là muốn nóng chết cậu."
Thẩm An bị đẩy vào phía trong giường, cậu không muốn dính vào Lâm Hạc nên nép vào tường hờn dỗi, kết quả cậu lùi lại một chút, Lâm Hạc cũng tiến gần một tẹo.
Cậu trong lòng bực bội cực độ, cảm thấy Lâm Hạc thực sự nói được làm được, muốn nóng chết mình.
Sáng hôm sau, Lâm Hạc mở mắt ra, nhìn thấy vết tay màu xanh nhạt trên cần cổ trắng nõn của Thẩm An lộ ra từ cổ áo rộng thùng thình, đồng tử đột nhiên co rút.
Hắn không cảm thấy mình ngày hôm qua anh nắm chặt lắm, sao lại để lại dấu vết chứ.
Thẩm An quyết định đơn phương chiến tranh lạnh với Lâm Hạc.
Từ sáng cho đến khi ngồi lên phía sau xe đạp Lâm Hạc đi học, cậu không nói một lời nào với Lâm Hạc, hơn nữa còn náo tuyệt thực, đến bữa sáng cũng không ăn, ngồi ở ghế sau xe Lâm Hạc, một chút cũng không chạm vào Lâm Hạc.
Chiến tranh lạnh như vậy rất dễ dàng bị Lâm Hạc phát giác, hắn đêm qua xác thực có chút xúc động, nhưng Thẩm An là người không ghi thù, hắn cho rằng Thẩm An ngủ qua đêm sẽ không sao nữa.
Thẩm An đương nhiên không có không sao, hai mắt cậu sưng như đào, đau nhức sưng tấy.
Cậu quyết định sẽ không tha thứ cho Lâm Hạc cho đến khi mắt mình lành lại.
Hành vi giận dỗi này tiếp tục kéo dài đến buổi chiều, giờ nghỉ trưa Lâm Hạc biến mất một lúc, đợi khi Thẩm An nằm xuống ghế ngủ bù tỉnh lại, lục ngăn kéo lấy sách giáo khoa cho tiết học tiếp theo, đột nhiên chạm vào thứ gì đó.
Cậu cảm thấy có gì đó không ổn liền tò mò lấy ra, khi nhìn thấy là một chiếc bánh, tay và cổ lập tức đau nhức, mắt sưng tấy, trước mắt hiện ra mấy bài thơ viết ngoằn ngoèo, mờ ảo.
Tay vừa run bánh đã sắp rơi xuống.
Sau đó được Lâm Hạc bắt được.
Lâm Hạc nhìn đôi mắt sưng đỏ của Thẩm An, dùng giọng điệu có chút không tự nhiên hỏi anh: "Sao vậy? Không thích cái này à?"
Thẩm An ngữ khí không tốt hỏi hắn: "Không phải? Không phải không được ăn sao?"
"Tôi mua cậu có thể ăn." Lâm Hạc đáp.
Thẩm An cảm thấy Lâm Hạc có tiêu chuẩn kép, nhưng đấy không phải lý do khiến hắn nửa đêm đánh thức cậu, ánh mắt cậu đảo tới chiếc bánh nhỏ tinh tế, có lẽ Lâm Hạc giờ nghỉ trưa phải chạy ra ngoài mua.
"Nhưng tôi thấy cậu hôm qua thật quá đáng." Cậu không hề muốn dễ dàng tha thứ cho Lâm Hạc, cho dù hành vi hiện tại của hắn xem như đang dỗ dành cậu.
"Tôi hôm qua..." Lâm Hạc dừng lại giữa câu, sau đó đẩy chiếc bánh về phía tay Thẩm An, hy vọng Thẩm An sẽ nhận: "Thẩm An, đừng tức giận."
Thẩm An, đừng tức giận.
Nghe giọng điệu lạnh lùng cứng rắn này, cộng thêm vẻ mặt không chút biểu cảm, giống như lãnh đạo biểu đạt mệnh lệnh vậy.
Thẩm An lòng mắng Lâm Hạc hành vi ác liệt, làm lành cũng là thái độ kiêu ngạo, cuối cùng cậu hơi nâng cằm, rũ mí mắt xuống, giọng điệu hơi không tự nhiên nói: "Được rồi, lần sau đừng tái phạm nữa."
Hành vi chiến tranh lạnh của Thẩm An chưa kéo dài được một ngày đã bị phá vỡ. Tìm 𝐭r𝘂yện hay 𝐭ại ( T𝗥𝘂MT𝗥𝐔Y E𝐍.Ⅴn )
Gần kết thúc học kỳ, giáo viên bắt đầu tiến hành ôn tập cuối kỳ.
Lâm Hạc cũng rất coi trọng việc này, trước kỳ thi cuối kỳ hắn không đi làm một tuần, dành hai ngày để ôn tập cho Thẩm An, giúp cậu giải đề.
Những ngày đó Thẩm An bị tra tấn nhiều đến mức gần như hộc máu, như sắp bong ra từng lớp da.
Khi kỳ thi cuối cùng kết thúc, cậu bước ra ngoài, nhìn thấy Lâm Hạc đang đợi mình ở cổng trường.
Lúc này, các bạn cùng lớp đều tản đi từ các phòng thi khác nhau, Thẩm An nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy bóng dáng Cố Tần Nhiên, cũng không cảm thấy đề thi lần này khó hơn bài thi giữa kỳ là bao, giờ vẫn chưa nộp bài thi sao?
Bất đắc dĩ, Thẩm An nhìn thấy Lâm Hạc nhìn về phía này, chỉ có thể dời bước đi tới.
Đi được nửa đường, ngang qua mấy sạp quán nhỏ trước cổng trường, lại quay đầu nhìn Lâm Hạc.
Lâm Hạc từ chỗ râm mát dưới gốc cây đối diện đi tới, dừng lại trước tủ đông của quán nhỏ.
Thời tiết 37, 8 độ, nóng nực khiến người đổ mồ hôi đầm đìa, Thẩm An nằm xuống trước tủ lạnh, đưa tay chỉ qua tấm kính: "Tôi muốn sữa dâu này."
Chủ tiệm lấy ra cho cậu, Lâm Hạc đi tới thanh toán.
Thẩm An xé túi đóng gói, cắn một miếng, ngậm trong miệng một lúc mới nuốt xuống.
Kem bị cắn một miếng, Thẩm An cau mày vẻ mặt chán ghét: "Ngọt quá, tôi không muốn ăn." Anh đưa tay ra đưa cho Lâm Hạc.
Lâm Hạc tự nhiên tiếp lấy, rất tự nhiên nói với cậu một câu: "Lần sau không thích thì đừng mua."
Cố Tần Nhiên từ cổng trường đi ra, không nói nên lời chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn Lâm Hạc không chút do dự cắn miếng kem mà Thẩm An đã cắn mất một mảnh.
Thẩm An vẫn đang mở miệng đóng miệng nói gì đó, có vẻ như không quá phục Lâm Hạc nói cậu như vậy.
Quả nhiên tới gần nghe thấy Thẩm An nói: "Tôi không thử sao biết nó ngọt được!"
———————————
Mị: Nói đúng quá cãi thế nào bé nó được
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...