Có một khoảng thời gian rất dài, việc bị gia đình tra tấn luôn là nỗi đau của Trì Chiếu.
Khi còn nhỏ phải chịu bạo lực, lớn lên lại bị tra tấn tinh thần, Trì Chiếu sống cùng ba mẹ ruột mười mấy năm, lúc thoát khỏi họ thì vết sẹo đã nhanh chóng phai nhạt theo thời gian, nhưng dấu vết luôn ẩn giấu trong tâm trí và chỉ hoàn toàn được chữa khỏi khi cậu gặp Phó Nam Ngạn.
Trì Chiếu biết mình đã trưởng thành, biết mình có thể tự đảm đương mọi thứ.
Cậu không hề do dự không hề sợ hãi, cậu có thể thẳng thắn kể về quá khứ, cũng đã có thể đối diện với nó, hơn nữa cậu biết, có một người sẽ luôn sát cánh bên cậu.
Mùa đông năm nay đến sớm hơn những năm trước, gió Bắc mang theo sương tuyết, đồng thời mang đến cho văn phòng Trì Chiếu hai vị khách không mời mà đến.
Cách đây một thời gian, võng mạc nhân tạo thế hệ thứ hai do Trì Chiếu dẫn đầu đã được phê duyệt ở trong nước, ngày càng có nhiều bệnh nhân mắc bệnh về mắt có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Đây quả thật là một kỳ tích, truyền thông cũng đã phỏng vấn số đặc biệt.
Khoảng chừng hai ngày, bỗng dưng xuất hiện hai người khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi tới khoa Mắt bệnh viện, nói nhờ xem tin tức nên tới tìm Trì Chiếu, bảo là bố mẹ của cậu.
Nghe y tá nói có người muốn tìm mình là lúc Trì Chiếu vừa làm phẫu thuật xong, nghe là bố mẹ, Trì Chiếu tự nhiên cho rằng là trưởng bối khác trong nhà, lúc trở về văn phòng trên mặt cậu còn mang theo nụ cười.
Nhiều năm qua Trì Chiếu đã sớm đổi giọng gọi bố mẹ Phó Nam Ngạn là “Bố, mẹ”, Trì Chiếu cũng chỉ coi hai người là bố mẹ mình, cậu còn nghĩ không biết sao hai người tới mà không nói trước với cậu một tiếng, căn bản không ngờ là sẽ gặp được bố mẹ ruột đã mười mấy năm không gặp.
“Hai người đây là…?” Trì Chiếu cố giữ nụ cười trên mặt, thậm chí còn không nhận ra người đến là ai.
Khuôn mặt từng quen thuộc nhất cũng là khuôn mặt từng sợ hãi nhất dần dần trở nên mờ nhạt theo thời gian, nếu không phải do người phụ nữ tết tóc xông tới ôm cậu khóc, căn bản Trì Chiếu không nghĩ người trước mặt lại là bố mẹ ruột của mình, không phải vì lý do gì khác, chỉ là lâu rồi cậu chưa từng gặp bọn họ.
“Con trai, con trai của mẹ, con không nhớ mẹ sao? Là mẹ của con đây, rốt cuộc mẹ cũng đã tìm được con rồi!”
Tiếng khóc của người phụ nữ quá mức thê thảm, nước mũi nước mắt đều dính lên áo khoác của Trì Chiếu.
Thật ra tử khi còn nhỏ Trì Chiếu rất ít khi gọi bà ta là “mẹ”, bà ta ôm Trì Chiếu không chịu buông tay, sau đó kể đi kể lại về tình cảm của mình, Trì Chiếu chỉ có thể cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Không phải cậu không muốn không động đậy hay không muốn nói chuyện, mà căn bản cậu không biết nên có phản ứng thế nào.
Người phụ nữ vẫn khàn giọng nói về cảm xúc của mình, nói mình rất nhớ Trì Chiếu, nói ngày nào cũng nhớ tới cậu.
Lúc bà ta nói chuyện người đàn ông ở bên cạnh cũng lau nước mắt, như thể bọn họ thật sự rất yêu Trì Chiếu, nhưng sự thật lại không như vậy.
Không kể về những trận ngược đãi trong quá khứ, nhiều năm như vậy nếu thật sự muốn thì đã sớm tìm được Trì Chiếu.
Lúc cậu chạy trốn cũng đã mười mấy tuổi, viện phúc lợi có lưu giữ mẫu máu của cậu, muốn tìm Trì Chiếu dễ như trở bàn tay, cần gì phải chờ tới lúc cậu công thành danh toại rồi mới đạo đức giả mà chạy tới nhận người thân?
Khi vừa mới bỏ trốn, đêm nào Trì Chiếu cũng nằm mơ thấy bọn họ, mơ thấy “bố” lấy cán chổi đánh cậu, mơ thấy “mẹ” lấy củi đã hun nóng chọc vào cậu, Trì Chiếu không muốn gọi bọn họ là “bố mẹ”.
Lúc cậu chạy trốn tới cô nhi viện, còn phải mất một khoảng thời gian dài Trì Chiếu không dám gặp người khác, không dám nói chuyện với ai.
Sau khi được đến trường, Trì Chiếu đã chăm chỉ học tập, từ trước tới nay điều cậu sợ nhất không phải là bị mắng, cậu chỉ sợ phải quay trở lại thôn trang không thấy ánh mặt trời kia, quay lại bên cạnh hai người khiến cậu khiếp sợ này.
Hiện tại, người mà cậu không muốn gặp nhất lại xuất hiện trước mắt.
Tuy rằng Trì Chiếu không còn sợ hãi như hồi bé, nhưng cậu cũng không thể gọi bọn họ là bố mẹ.
Thái độ của hai người đều hơi khoa trương, mang tới cho người ta cảm giác như đang diễn một vở kịch thô tục, tiếng khóc lớn đã thu hút bệnh nhân gần đó, Trì Chiếu chật vật rút tờ giấy từ trên bàn ra đưa cho người phụ nữ đang khóc kia.
“Khụ, chuyện này, đừng khóc nữa.” Lâu như vậy không gặp có hơi xấu hổ, Trì Chiếu vỗ vỗ bả vai người phụ nữ đó nhưng không gọi tên: “Nơi này là bệnh viện, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài rồi nói.”
“Làm gì mà phải đi ra ngoài nói?” Người phụ nữ bị thái độ của Trì Chiếu làm cho câm nín, lập tức mở miệng: “Con không muốn gặp chúng ta à?”
Lời này Trì Chiếu không thể trả lời, chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn bọn họ, không nói gì.
Cửa văn phòng hơi mở ra, mấy đồng nghiệp của Trì Chiếu cũng rất mông lung, phía sau còn có mấy bệnh nhân hiếu kỳ thò đầu về phía này.
Người phụ nữ kia thì cứ lải nhải mà lôi kéo Trì Chiếu, y tá ở cạnh bị tư thế vừa rồi dọa cho ngây ngốc mới vội vàng khuyên nhủ: “Chú dì hãy cứ bình tĩnh một chút đã, đây là khu vực phòng bệnh, không thể lớn tiếng ồn ào được, nếu không sẽ ảnh hưởng tới những người bệnh khác.”
“Đúng vậy, đúng là như thế.” Mấy đồng nghiệp khác cũng bắt đầu nói: “Nơi này là bệnh viện, có việc gì thì mọi người tự xử lý riêng, không thể để ảnh hưởng tới những người bệnh khác.”
Trì Chiếu chưa từng nhắc về bố mẹ của mình, nhưng dù sao cũng đã làm việc chung nhiều năm, dù ít hay nhiều thì mọi người cũng biết cậu lớn lên từ cô nhi viện, lúc này đột nhiên có người tự xưng là bố mẹ đẻ tới gặp mặt, ngoại trừ hơi mông lung ra mọi người cũng không tin tưởng cho lắm.
Trì Chiếu dẫn hai người ra khỏi khu phòng bệnh, lúc trở về đã là một tiếng sau, người đứng xem náo nhiệt cũng đã vơi đi, y tá vừa rồi tiến tới hỏi Trì Chiếu: “Bác sĩ Trì, đó thật sự là ba mẹ của anh ạ?”
Trì Chiếu “ừm” một tiếng: “Đúng vậy, đã nhiều năm không gặp.”
“Trước giờ không liên lạc sao?” Y tá hỏi: “Vậy sao họ lại đột nhiên tới đây?”
Trì Chiếu không muốn nói thêm về chủ đề này, chỉ cười cười, sau đó chuyển đề tài sang chuyện khác.
Cũng chẳng có gì hay ho để nhắc tới, thời gian này họ tới tìm Trì Chiếu, đoán thôi cũng biết hai người họ có mục đích không trong sạch.
Tuy vừa gặp mặt mà họ đã tỏ vẻ thân thiết rồi kéo tay Trì Chiếu nói muốn gặp cậu, không bao lâu sau đã bại lộ mục đích thật sự.
Ngồi ở nhà ăn sáng sủa, người phụ nữ tươi cười mở miệng: “Con trai à, bố mẹ nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, bây giờ con đã thành danh, có phải con cũng nên nghĩ tới bố mẹ chút không?”
Trì Chiếu hỏi: “Nghĩ như thế nào?”
“Chuyện khác không nói, dù sao thì cũng nên mua cho bố mẹ căn nhà nhỉ? Hơn nữa gần đây sức khỏe của bố con không được tốt lắm, con cho chúng ta một chút phí sinh hoạt đi? Còn nữa…” Rõ ràng là hai người đã lên kế hoạch từ trước, Trì Chiếu vừa hỏi là họ lập tức lải nhải.
Sau Trì Chiếu, bọn họ lại có thêm hai người con nhưng đều không nuôi lớn, vì thế sau khi nhìn thấy tin tức trên báo đài, đương nhiên bọn họ sẽ thấy động lòng, muốn nhà muốn xe còn muốn cả phí phụng dưỡng, những thứ linh tinh vụn vặt cộng dồn lại với nhau thì cũng có thể trở thành gánh nặng.
“Các người coi tôi là gì?” Trì Chiếu nhắm mắt rồi lại mở ra, thẳng thừng cắt ngang lời bà ta: “Tôi là ATM của các người hay sao?”
Nhiều năm như vậy qua đi, thật ra Trì Chiếu đã không còn để ý những chuyện năm đó nữa, dù sao thì hai người này cũng cho cậu sinh mệnh, Trì Chiếu không muốn bỏ mặc bọn họ, nhưng rõ ràng là hai người này coi cậu thành công cụ hút máu.
“Chuyện này tôi không thể làm được.” Trì Chiếu hít một hơi thật sâu nói: “Tôi còn có cuộc sống của riêng mình, không có khả năng đưa hết tiền kiếm được cho hai người hưởng thụ.”
“Sao có thể gọi là hưởng thụ?” Giọng bà ta có hơi sốt ruột: “Chút tiền ấy cũng không muốn bỏ ra? Không có chúng ta thì làm sao có con?”
“Không phải là tôi không muốn.” Trì Chiếu nói: “Công nuôi dưỡng của hai người chắc chắn tôi sẽ không để thiếu, đây là nghĩa vụ của tôi, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải chuyển tiền không tiết chế cho hai người.”
Nói đến đây thì tan rã trong không vui, sau đó lại dây dưa rất lâu.
Tục ngữ có câu điếc không sợ súng, hai người tới chỗ làm việc của Trì Chiếu làm loạn, sau đó lại tới nhà cậu, mặc dù là chuyện không quan trọng gì nhưng cũng khiến người ta thấy phiền.
“Bằng không thì cậu cứ mua đại cho họ một căn phòng trọ ở xa nơi này chút, dù sao cũng không phải là thật sự không mua nổi.”
“Sinh hoạt phí thì cứ cho đi, tuy rằng không đáng nhưng nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.”
“Cứ thương lượng lại với bọn họ, thật sự không được thì mới tính.”
Rất nhiều người khuyên cậu như vậy, nói dù sao cũng là bố mẹ mình, nói cậu đừng chấp vặt với họ làm gì, bảo cậu cứ nhịn là được rồi.
Nhưng Trì Chiếu coi bọn họ là bố mẹ thì họ có coi cậu là con trai không, Trì Chiếu nghĩ như vậy nhưng không đồng ý thỏa hiệp.
“Giáo sư, em không muốn nhịn.” Về đến nhà cậu rúc trong lòng Phó Nam Ngạn, giọng của Trì Chiếu trở nên mệt mỏi: “Em không muốn bị bọn họ hút máu đâu.”
Dây dưa ngày qua ngày dường như khiến Trì Chiếu có hơi tiều tụy.
Trong phòng ngủ ấm áp, chiếc giường mềm mại, tay Phó Nam Ngạn đặt ở sau lưng cậu.
“Vậy thì không đồng ý.” Giọng Phó Nam Ngạn vẫn ôn hòa, lòng bàn tay lại rất có lực, anh nói: “Đừng chịu đựng.”
Quả thật là Trì Chiếu không nhịn nữa.
Khi hai người tới bệnh viện tìm cậu, Trì Chiếu bèn trực tiếp báo cảnh sát.
Bọn họ yêu cầu Trì Chiếu chi trả phí phụng dưỡng, Trì Chiếu lập tức mời luật sư để giải quyết theo pháp luật.
Đây không phải là một việc dễ dàng, đối với người thường mà nói thủ tục tư pháp rất nghiêm ngặt và rườm rà.
Mặc dù luật sư đã giúp đỡ rất nhiều cho Trì Chiếu, nhưng vẫn có những thủ tục yêu cầu Trì Chiếu phải đích thân đứng ra.
Chuyện này cũng dựa theo thoả thuận để giải quyết theo pháp luật, không ai có biện pháp tốt nhất, hai người kia dường như là quyết tâm muốn đòi cho bằng được, họ liên tục đưa ra những yêu cầu không dứt.
Một lần, lại một lần nữa.
Trì Chiếu không muốn từ bỏ, nhưng cậu cũng cảm thấy cực kỳ mỏi mệt.
Mỗi lần gặp mặt bọn họ Trì Chiếu đều bị buộc phải nhớ tới những quá khứ không mấy dễ chịu kia, nhớ tới những năm tháng không thấy ánh mặt trời, cũng không có cách nào để hít thở thoải mái.
Trì Chiếu đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến trường kỳ, bỗng một ngày nọ, cậu đột nhiên nhận được điện thoại từ luật sư, nói là hai người kia đã buông tay, không cần phí phụng dưỡng nữa và hình như đã dọn đi rồi.
Trì Chiếu ngây ngốc, khó tin hỏi: “Sao có thế chứ? Anh gạt tôi đúng không?”
Luật sư cười cười, trả lời: “Là thật, không lừa anh.”
Trì Chiếu lại hỏi: “Thuyết phục bọn họ như thế nào vậy? Sao bọn họ lại đột nhiên thay đổi thái độ?”
“Chuyện này… chuyện này à…” Luật sư dừng lại một chút, dường như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng y vẫn không nói gì, chỉ cười cười: “Vấn đề này anh không cần phải lo, tóm lại sau này anh có thể yên tâm được rồi.”
Chuyển biến này thật chẳng hiểu ra làm sao, nhưng nó cũng khiến Trì Chiếu thở phào nhẹ nhõm.
Luật sư nói Trì Chiếu không cần lo lắng, Trì Chiếu cũng thật sự không nghiên cứu kỹ, dây dưa lâu như vậy đã khiến cậu nuốt không trôi rồi.
Trì Chiếu chân thành cảm ơn luật sư rồi cho qua chuyện này, lúc trở về còn rất vui vẻ kể cho Phó Nam Ngạn, Phó Nam Ngạn nói: “Vậy là tốt rồi.”
Mãi rất lâu sau, Trì Chiếu mới biết được thì ra Phó Nam Ngạn ra tay phía sau, anh thay cậu đàm phán với hai người kia, anh cũng hợp tác với luật sư của Trì Chiếu, cuối cùng mới có thể khiến hai con trùng hút máu kia ngừng lại.
“Giáo sư sao anh lại tốt như thế chứ?” Buổi tối nằm ở trên giường, Trì Chiếu ôm eo Phó Nam Ngạn hồi tưởng: “Sao anh lại không nói với em?”
Cậu hỏi Phó Nam Ngạn: “Nói chuyện với hai người đó rất phiền đúng không? Rốt cuộc thì anh thuyết phục bọn họ thế nào vậy?”
“Không sao.” Phó Nam Ngạn cười, kể sơ lược qua những chuyện gian nan trước đó.
Hai người đều không phải người thích kể khổ, lúc trước bố mẹ vừa tới tìm Trì Chiếu cậu còn không phàn nàn với Phó Nam Ngạn, sau đó Phó Nam Ngạn âm thầm nhúng tay anh cũng không kể qua với cậu.
Anh chỉ cười, nói: “Anh không cảm thấy có gì khó khăn đâu.”
Trì Chiếu lặng lẽ nhìn anh không nói gì, rồi sau đó nhẹ nhàng hôn anh.
Cậu biết muốn thuyết phục bố mẹ ruột của mình không phải là chuyện dễ dàng gì.
Người điếc không sợ súng, bố mẹ Trì Chiếu có thể tới tìm cậu thì chắc chắn họ đã chuẩn bị một gương mặt rất dày rồi, nhưng Phó Nam Ngạn vẫn thuyết phục được bọn họ, thật ra đó cũng phải là sự kết hợp giữa quyền và lý, dù sao bọn họ cũng có lỗi với Trì Chiếu, làm loạn lên cũng không chiếm được lợi.
Phó Nam Ngạn không giải thích cụ thể ra sao, nhưng anh là vậy, dùng cách của mình để bảo vệ Trì Chiếu.
“Đừng nghĩ tới chuyện này, đừng lo lắng nữa.” Phó Nam Ngạn hôn nhẹ lên đôi mắt Trì Chiếu, tay đặt ở trên mắt cậu, giúp cậu nhắm mắt lại.
Sau đó lại rất rất nhiều năm qua đi, trải qua vô số chuyện lớn nhỏ, Phó Nam Ngạn vẫn luôn cổ vũ cho Trì Chiếu, cũng là người che mưa chắn gió cho cậu, có người không hiểu quan hệ của bọn họ, trong tối ngoài sáng hỏi Phó Nam Ngạn: “Cậu là ai, những việc này cậu quản được sao?”
“Tôi chẳng là ai cả.” Phó Nam Ngạn chỉ cười nhạt, nói: “Tôi chỉ là người mà Trì Chiếu yêu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...