Thiêu Tâm FULL


Hỗ trợ sửa đơn đăng ký cho dự án không phải là một chuyện dễ, Trì Chiếu làm việc cực kỳ nghiêm túc, do hạn chế của thiết bị nên có rất nhiều lỗi chính tả trong văn bản chuyển đổi giọng nói.

Sau khi kiểm tra từng dòng, Trì Chiếu còn phải sắp xếp lại văn tự, một khi đã ngồi xuống thì phải mất vài tiếng đồng hồ.
“Có mệt không?” Phó Nam Ngạn hỏi cậu không chỉ một lần.

“Mệt thì nghỉ một chút đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
“Giáo sư, tôi không mệt, thật đó.” Trì Chiếu thỉnh thoảng sẽ đứng dậy đi lại nhìn xa xăm, nhưng đến lúc ngồi trước máy tính thì luôn nở nụ cười.

“Tôi sẽ cố gắng hơn nữa, tranh thủ hoàn thành những việc này càng sớm càng tốt.”
Nhiều lúc là như vậy, khi bản thân thật sự muốn làm một việc gì đó thì không cảm nhận được mệt mỏi, dù có khó khăn hay kiệt sức đến đâu thì cũng thấy hài lòng và xứng đáng.
Sắp đến ngày xét duyệt dự án, Trì Chiếu tăng ca giúp Phó Nam Ngạn nhanh chóng hoàn thành hồ sơ.

Mấy ngày qua cậu đều làm đến khi ký túc xá tắt đèn mới vội vàng chạy về phòng ngủ, còn bị dì quản lý mắng vài lần, nhưng cậu vẫn vui vẻ chịu đựng.
“Cậu đang làm gì thế?” Một ngày nọ, Trì Chiếu về phòng ngủ rất muộn, Chung Dương Thu khó hiểu hỏi cậu.

“Giáo sư Phó cho cậu tiền à?”
Câu hỏi này thì dễ trả lời rồi, Trì Chiếu vội vàng tóm lấy kem đánh răng và bàn chải, lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nói: “Không có, là do tôi muốn làm thôi, ngài ấy cũng không cần cho tôi cái gì hết.”
Thích là một thứ tình cảm vô cùng kỳ diệu, nó có thể khiến người ta trở nên rụt rè hoặc khiến người ta chẳng sợ hãi gì cả.

Bởi vì thích cho nên đau khổ hay mệt mỏi cũng chẳng là gì.

Huống chi mỗi lần ở bên cạnh anh, dù Phó Nam Ngạn không nói lời nào cậu cũng cảm thấy vui vẻ.
Đương nhiên, giáo sư Phó cũng hoàn toàn xứng đáng để Trì Chiếu thích, đã bảo không lạnh nhạt thì sẽ không làm nữa, anh sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước trái tim ấm áp của Trì Chiếu, anh luôn ghi nhớ lòng tốt của cậu.
Trì Chiếu còn là thực tập sinh, vừa ở bệnh viện vừa phải đến phòng thí nghiệm không phải là dễ dàng gì.

Hai ngày nay, Trì Chiếu vừa được chuyển đến khoa Ngoại tương đối bận rộn, phải trực đêm khá nhiều.

Một buổi chiều nọ, một đàn anh hỏi Trì Chiếu ngủ không ngon à, sao dưới mắt lại có quầng thâm.

Vốn chỉ là câu hỏi xã giao trong giờ nghỉ, nhưng Phó Nam Ngạn lại nhớ rất rõ.
Vào buổi tối khi cậu đang chỉnh sửa tài liệu, Phó Nam Ngạn hỏi Trì Chiếu: “Gần đây không ngủ ngon sao?”
Trì Chiếu sợ Phó Nam Ngạn nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Không có không có, là do hai ngày nay có ca đêm, qua giai đoạn này là ổn rồi ạ.”
Cậu chỉ nói đến thế, Trì Chiếu không muốn kể khổ với Phó Nam Ngạn, nhưng anh không phải không biết, Trì Chiếu chỉ đang cố gắng làm cho giọng của mình nghe có vẻ tràn đầy năng lượng.

Phó Nam Ngạn hơi cong môi, nói với cậu: “Vất vả rồi.”
Ánh sáng trong phòng thí nghiệm là màu trắng lạnh lẽo, chiếu lên người chỉ có cảm giác lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng nụ cười của giáo sư Phó quá đỗi dịu dàng, khiến mọi thứ trước mắt Trì Chiếu dường như cũng ấm áp hẳn lên.


Trái tim cậu đập nhanh hơn một chút: “Không, thật sự không có gì vất vả đâu ạ.”
Phó Nam Ngạn không muốn tranh cãi với cậu vì chuyện này, gật đầu nói “Được rồi”, sau đó ngồi bên cạnh giúp đỡ cậu.
Không biết sự ăn ý xuất hiện từ khi nào, khi Trì Chiếu giúp chỉnh sửa văn bản thì Phó Nam Ngạn luôn ngồi bên cạnh.

Thỉnh thoảng xuất hiện một số thuật ngữ chuyên ngành mà Trì Chiếu không hiểu sẽ hỏi Phó Nam Ngạn, phần lớn thời gian bọn họ đều làm việc riêng của mình.
Buổi tối trong phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, vì thế mà tâm trạng cũng yên tĩnh theo.

Trì Chiếu rất thích cảm giác làm việc cùng nhau nhưng không làm phiền lẫn nhau này, có giáo sư Phó ở bên cậu luôn thấy rất thoải mái.
Dễ chịu quá, vừa dễ chịu vừa yên bình.

Có lẽ bởi vì hai ngày nay thật sự mệt mỏi, Trì Chiếu chống đầu nhìn màn hình máy tính chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng.

Cuối cùng, cậu cúi đầu ngủ gục trên bàn.
“…Trì Chiếu?”
Tiếng gõ bàn phím mãi không vang lên, Phó Nam Ngạn nhíu mày gọi một tiếng.

Trì Chiếu buồn ngủ quá, ngơ ngác hỏi, “Sao vậy ạ?”.

Giọng nói đầy vẻ mệt mỏi cùng buồn ngủ, lông mày Phó Nam Ngạn giãn ra, anh nhỏ giọng, dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều: “Không có gì, ngủ đi.”
Anh mò mẫm tắt hết đèn, “cạch” một tiếng rất nhỏ vang lên, cả phòng thí nghiệm chìm trong bóng tối.
Trong đêm tối, ánh đèn nê-ông ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, Trì Chiếu đang an ổn ngủ trước máy tính.

Phó Nam Ngạn ngồi lại bên cạnh cậu, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi thở của cậu.

Một lúc sau, dường như anh nghĩ tới gì đó, anh cởi áo khoác của mình ra, sau đó mò mẫm đắp lên người Trì Chiếu.
“Ngủ đi.” Phó Nam Ngạn lóng ngóng đắp áo khoác lên, anh không dám lên tiếng, sợ đánh thức Trì Chiếu.

Bàn tay anh dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn vỗ lên lưng cậu.

Đôi mắt anh xám xịt, nhưng dường như tràn đầy ánh sáng.

“Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi.”

Khi Trì Chiếu mở mắt ra đã là chuyện của hai tiếng sau, cậu ngủ thoải mái quá, khi tỉnh lại thì mới phát hiện cả phòng thí nghiệm đều tối đen, máy tính cũng đã tắt từ lâu, Trì Chiếu căn bản không biết mình ngủ từ lúc nào.
“Thật xin lỗi giáo sư!”
Trì Chiếu vội vàng đi bật đèn, không ngờ mình lại ngủ quên nên xấu hổ nắm vành tai của mình.

Phó Nam Ngạn khẽ cười cắt ngang lời xin lỗi.


“Mấy ngày nay cậu mệt muốn chết rồi nhỉ, nếu không thì ngày mai nghỉ ngơi một chút đi?”
Trong giọng nói ôn hòa không có chút trách móc nào, Trì Chiếu thờ phào nhẹ nhõm, cậu lắc đầu nói không cần, rồi chợt phát hiện trong tay mình còn đang cầm áo khoác của Phó Nam Ngạn.
Mặt Trì Chiếu đỏ lên: “Giáo sư, áo khoác của ngài…”
Không thể tin được Phó Nam Ngạn giúp cậu đắp áo, Trì Chiếu dùng đầu ngón tay nhào nặn phía sau áo khoác, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Hai ngày trước có mưa nên từ lúc đó trời vẫn luôn rất lạnh, nhiệt độ trong phòng thí nghiệm thậm chí còn thấp hơn.

Nơi này lạnh như vậy, sau khi Phó Nam Ngạn cởi áo khoác ra chỉ còn một chiếc áo len mỏng và một chiếc áo sơ mi, đã vậy còn ngồi chờ cậu hai tiếng đồng hồ, không hề để lộ sự nhàm chán hay mất kiên nhẫn nào.
“Không nói tôi cũng quên mất.” Nụ cười dịu dàng của Phó Nam Ngạn cắt ngang suy nghĩ lộn xộn của Trì Chiếu.

“Tôi sợ cậu lạnh nên mới đắp thêm cho cậu, lúc ngủ dễ bị cảm mạo lắm.”
Bây giờ nhắc tới chuyện này, Phó Nam Ngạn tự nhiên vươn tay ra: “Lại đây, đưa cho tôi.”
Bàn tay Phó Nam Ngạn ngay trước mắt cậu, Trì Chiếu theo bản năng đưa áo khoác ra.

Đầu ngón tay chạm vào nhau, bàn tay Phó Nam Ngạn có hơi lạnh, lòng Trì Chiếu nóng lên, nói: “Cảm ơn giáo sư.”
“Cảm ơn gì chứ.” Phó Nam Ngạn giũ áo khoác mặc vào, động tác vô cùng lưu loát, anh nói: “Nói cảm ơn thì xa lạ lắm, nếu vậy tôi phải nói biết bao nhiêu câu cảm ơn với cậu đây.”
Tình cảm không thể đo lường bằng giá trị, người thật sự thân thiết không cần nói lời cảm ơn, đây là hành động tự nhiên, bởi vì trong lòng có nghĩ tới đối phương.
Trì Chiếu nghe hiểu, trong lòng càng thêm ấm áp, cậu có thể cảm nhận được thái độ Phó Nam Ngạn dành cho cậu không giống như lúc trước.
Mấy ngày sau Trì Chiếu trực ca đêm, sợ cậu lại kiệt sức như lần trước, lúc rảnh rỗi Phó Nam Ngạn sẽ đến tán gẫu cùng cậu.
Dù sao cũng là người từ khoa Tâm lý, Phó Nam Ngạn không quen thuộc lắm với lĩnh vực lâm sàng, vì vậy không thể giúp được gì nhiều.

Anh cũng không thể ở bên cạnh Trì Chiếu mãi được, nói chuyện được một lúc thì rời đi, nhưng chỉ mấy câu như vậy cũng làm trái tim Trì Chiếu ấm lên —— Đây là giáo sư Phó chủ động tới tìm cậu, không phải chỉ mình cậu bỏ công.
Quan hệ của hai người không biết từ lúc nào đã trở nên gần gũi hơn, đang dần tiến về phía trước.
Vài ngày sau, khi đơn đăng ký dự án được nộp, Phó Nam Ngạn mời Trì Chiếu ăn cơm để cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ anh.

Đây là lần đầu tiên hai người họ đi ăn riêng với nhau, bề ngoài Trì Chiếu đồng ý, nhưng thực ra bên trong đang sướng muốn bay lên trời rồi.
Nơi dùng bữa là do Trì Chiếu chọn, là một quán ăn khá gần bệnh viện, không gian ổn mà đồ ăn cũng ngon, Trì Chiếu phải tốn rất nhiều công sức mới chọn ra được.
Mãi mới được đi ăn riêng với Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu đều chuẩn bị mọi việc đâu ra đấy.

Sau khi nghe Trì Chiếu thuần thục nêu tên mấy món ăn đặc sắc trong thực đơn, còn miêu tả hương vị của chúng một cách tỉ mỉ, người phục vụ đứng bên cạnh cũng phải che miệng cười: “Thưa ngài, ngài thường xuyên tới quán ăn chúng tôi đúng không? Tôi thấy ngài rất quen thuộc với các món ăn của chúng tôi.”
“Không phải không phải, đây là lần đầu tiên tôi tới.” Trì Chiếu bị lời nói của cô làm cho xấu hổ.

“Tôi chỉ xem đánh giá ở đây trước thôi.”
“Ngài cũng hay thật đấy.” Người phục vụ ồ lên một tiếng, lập tức khen ngợi cậu: “Đồ ăn của quán chúng tôi rất phong phú, ngài phải xem nhiều lắm mới biết được nhiều như vậy đúng không?”
Nghe như vậy, Phó Nam Ngạn ngẩng đầu lên nhìn thoáng về hướng Trì Chiếu.


Trì Chiếu ấp úng đáp lại, mặt hơi đỏ lên rồi.
Trì Chiếu không muốn để lộ dáng vẻ phấn khích lắm, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, không có gì phải đắc ý cả.

Cậu cố ý giả bộ bình tĩnh, suốt dọc đường đều nói chuyện hết sức ổn định, nhưng không ngờ tâm tư nhỏ này của mình chỉ vì hai ba câu của phục vụ mà bị vạch trần.
—— Cậu nhìn thấy Phó Nam Ngạn đang cười trộm!.

Truyện Tiên Hiệp
Trì Chiều dùng tốt độ nhanh nhất gọi đồ ăn để phục vụ đi, Phó Nam Ngạn vẫn mang theo nụ cười trên môi, nói: “Vất vả cho cậu.”
“Không vất vả, không vất vả.” Trì Chiếu vội vàng lắc đầu, cậu chớp mắt nhìn Phó Nam Ngạn, hai gò má còn đỏ ửng, hơi ngượng ngùng nói.

“Ngài thích là tốt rồi.”
Quán ăn mà Trì Chiếu chọn quả thật ăn rất ngon, sau khi đồ ăn được dọn ra, bọn họ vừa dùng bữa vừa trò chuyện.

Hầu hết thời gian là Trì Chiếu nói, Phó Nam Ngạn nghe, đây là hình thức ở chung của hai người họ, cả hai đều cảm thấy thoải mái với điều này.
Hai người ngồi đối diện nhau, Trì Chiếu cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ngắm
nhìn Phó Nam Ngạn.

Lúc cậu nói chuyện, thỉnh thoảng Phó Nam Ngạn sẽ đáp lại một hai câu, giáo sư Phó có góc nhìn khách quan, giọng nói cũng ôn hòa điềm đạm, khảm sâu vào trái tim Trì Chiếu.
Quán ăn ồn ào nhưng trong lòng Trì Chiếu lại yên tĩnh đến lạ, thỉnh thoảng sẽ có người qua lại, nhưng sự chú ý của Trì Chiếu đều đổ dồn lên người Phó Nam Ngạn.

Cậu thích anh quá, thích đến nỗi gần như muốn chìm đắm vào trong đôi mắt màu xám nhạt kia.
Mặt đối mặt ăn một bữa cơm xong, Trì Chiếu ra tới cửa vẫn còn thấy hơi choáng.

Nhiệt độ trong quán ăn khá cao, ra ngoài được một lúc lâu mà mặt Trì Chiếu vẫn có ửng hồng.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hai người sánh vai chậm rãi tản bộ, rồi bỗng dưng họ bắt gặp một bóng hình quen thuộc.
“Ồ, là các cậu sao?” Phó viện trưởng cực kỳ nhiệt tình đi tới chào hỏi bọn họ, “Các cậu cũng tới đây dùng bữa à?”
Phó Nam Ngạn gật đầu nói phải: “Đơn đăng ký dự án vừa được nộp nên chúng tôi đi ăn mừng một chút.”
Đều là người quen nên hai người đứng tán gẫu đôi cậu, phó viện trưởng dường như có chuyện gì muốn nói với Phó Nam Ngạn, sau nhiều lần do dự cuối cùng vẫn nói ra: “Đúng rồi, Nam Ngạn, có chuyện này… tôi muốn hỏi cậu một chút.”
Phó Nam Ngạn trả lời: “Ngài nói đi.”
Phó viện trưởng ho khan hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Tôi nghe Tiểu Tuyết nói cậu không cho con bé làm việc bên cạnh nữa? Chuyện này là thế nào vậy?”
Chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra, lúc Phó Nam Ngạn yêu cầu Giang Ánh Tuyết rời khỏi tổ dự án, anh biết mình sẽ bị hỏi tới.

Từ nhỏ Giang Ánh Tuyết đã sống trong nhung lụa, chưa từng chịu bất kỳ tổn thương gì.

Hôm ấy khi Phó Nam Ngạn từ chối cô, cô đã khóc.
“Tôi luôn không có cơ hội để nói chuyện này với ngài.” Phó Nam Ngạn mở miệng giải thích, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.

“Ánh Tuyết còn rất nhiều việc trước mắt, lại sắp đến vòng hai kỳ thi thạc sĩ, ở chỗ này của tôi sẽ làm chậm trễ cô ấy, nên tôi mới để cô ấy rời đi.”
Chuyện xảy ra hôm đó đã được lan truyền trong bệnh viện, phó viện trưởng đương nhiên cũng nghe được.

Phó Nam Ngạn cố ý không nhắc tới là muốn giữ thể diện cho Giang Ánh Tuyết, nhưng phó viện trưởng hiển nhiên không muốn như vậy: “Đứa nhỏ này tính cách thẳng thắn quá, không biết suy nghĩ mà đã treo chữ thích bên miệng rồi, nó đã gây nhiều phiền phức cho cậu đúng không?”
Đây là biểu thị rõ ràng, nhưng Phó Nam Ngạn vẫn mỉm cười, anh biết trong lời nói của phó viện trưởng có ẩn ý, ​​dùng đầu ngón tay vuốt ve cây gậy dò đường, chậm rãi nói: “Người trẻ tuổi, là chuyện bình thường thôi mà, chúng ta đều hiểu được, trưởng thành hơn thì sẽ ổn thôi.”

Nghe thấy Phó Nam Ngạn nói như vậy, phó viện trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phó Nam Ngạn quả thật rất ưu tú, nhưng làm cha mẹ, rất ít người tình nguyện gả con mình cho một người mù, còn hơn cô bé mười mấy tuổi: “Tôi cũng nghĩ vậy, đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, còn nhỏ như vậy đã muốn ở bên một người mù ——”
Nói được một nửa thì phó viện trưởng nhận ra mình không đúng, dù sao cũng là đồng nghiệp nhiều năm, nói như vậy có hơi thất lễ.

Phó viện trưởng ngượng ngùng cười: “Tôi không có ý đó, Nam Ngạn… chỉ là…”
“Không sao.” Phó Nam Ngạn vẫn nở nụ cười ôn hòa, chủ động giúp y giải vây.

“Quả thật là chúng tôi không hợp nhau, Ánh Tuyết còn quá nhỏ, tôi không có ý gì với cô bé đâu.”
Phó viện trưởng lại thở phào nhẹ nhõm, hỏi Phó Nam Ngạn: “Vậy cậu thích người thế nào, tôi giới thiệu cho cậu một người?”
Phó Nam Ngạn lắc đầu cười, nói: “Không cần.”
Có lẽ là cảm thấy xấu hổ nên phó viện trưởng nói thêm vài câu rồi rời đi.

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Trì Chiếu không thể chen ngang.

Đến khi chỉ còn lại hai người, Trì Chiếu không nhịn được: “Giáo sư, sao ngài lại tốt tính với ông ấy như vậy?”
Trì Chiếu không có tấm lòng bao dung như Phó Nam Ngạn, những chuyện này cậu không hiểu được: “Chẳng phải ông ấy đang phân biệt đối xử với ngài à, người mù thì sao chứ, ngài chưa đủ tốt chắc?”
“Không sao đâu.” Phó Nam Ngạn cười cười, tay cầm gậy dò đường thăm dò phía trước.

“Ông ấy có suy nghĩ như vậy cũng không sai, bản chất con người, hoàn cảnh xã hội là vậy, người mù có thể bước ra được rất ít.”
“Vậy thì cũng không thể nghi ngờ ngài mà không nhìn vào sự thật trước mắt.” Trì Chiếu lập tức phản bác, cậu biết có rất nhiều người mù không thể tự sinh hoạt bởi vì nhiều nguyên nhân, bởi vậy nên Phó Nam Ngạn càng thêm tuyệt vời.

“Tôi không cảm thấy ở bên ngài có cái gì không tốt cả… Ngài tuyệt vời như vậy, không thích ngài là do bọn họ không có mắt nhìn người.”
Trì Chiếu nói có sách mách có chứng, tức giận đến mức có hơi lớn giọng, Phó Nam Ngạn cười, cố ý trêu cậu: “Vậy là ánh mắt cậu rất tốt à?”
“Đúng vậy!” Trì Chiếu không chút nghĩ ngợi mà gật đầu, sau đó dừng một chút mới ý thức được mình đang nói cái gì, lời này có khác gì đang thổ lộ đâu chứ.

Cậu lúng túng ho khan hai tiếng, nói tiếp: “Dù sao….

tôi vẫn cảm thấy ngài rất tốt.”
Phó Nam Ngạn hơi cong môi, hỏi cậu: “Tốt chỗ nào?”
Trì Chiếu suy nghĩ, trả lời: “Chỗ nào cũng tốt.”
Không thể nhìn thấy là một chuyện cực kỳ đáng tiếc, nhưng Trì Chiếu sẽ không vì điều này mà từ bỏ.

Khi thích một người bạn sẽ yêu luôn cả khuyết điểm của người ấy, Trì Chiếu thích sự dịu dàng và tri thức của giáo sư Phó, cũng thích đôi mắt màu xám nhạt của anh.
Bị người khác đánh giá thấp không phải lúc nào cũng dễ chịu, nhưng Phó Nam Ngạn không nói cho Trì Chiếu cũng biết.

Nói đến đây, Trì Chiếu hơi dừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nói thêm: “Dù sao tôi vẫn thích ngài, cho dù người khác không thích thì tôi vẫn thích.”
Trì Chiếu sao lại biết cách chọc ghẹo trái tim người khác như vậy chứ? Cậu không phải đang giả vờ, mỗi lời nói đều lộ rõ sự chân thành.
Nếu không rung động thì trái tim anh được làm bằng đá rồi, Phó Nam Ngạn lắc đầu cười nhẹ, gió đêm luồn qua kẽ tay mang theo hơi lạnh, Phó Nam Ngạn nhẹ giọng nói: “Vậy thì cứ thích đi.”
Vậy thì cứ thích đi.
Nhưng đừng đổi ý.
Share this:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui