Nếu so sánh con người với một loại động vật, thì Trì Chiếu sẽ là chú cún con đang vẫy đuôi với bạn.
Cún con không có hàm răng sắc, dáng vẻ không một chút oai phong, sức nhỏ nên chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ, nó dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn bạn, đến lúc nó vẫy đuôi cầu xin bạn, bạn sẽ không thể từ chối.
Anh không muốn làm đứa nhỏ này đau khổ, cậu ấy quá mức thuần khiết, trong mắt toàn là sự chân thành.
Cho dù không thể nhìn thấy dáng vẻ của Trì Chiếu, Phó Nam Ngạn cũng biết trong đôi mắt kia ngập tràn ánh sáng, anh không muốn làm mờ đi ánh sáng trong mắt cậu.
“Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ cảm ơn bác sĩ Tiểu Trì.” Thím Triệu cảm động, bà biết Trì Chiếu là đứa nhỏ lương thiện, cũng luôn mang lòng cảm kích với cậu.
“Các cậu đều là ân nhân của chúng tôi!”
Phó Nam Ngạn mỉm cười, không muốn tiếp tục đề tài này, đứng dậy gọi thực tập sinh ngoài hành lang tới.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Bác sĩ thực tập phải học hỏi rất nhiều thứ, ngay cả ở khoa Tâm lý cũng vậy, kiểm tra thần kinh yêu cầu các loại phương pháp khác nhau không thua gì các khoa khác.
Phó Nam Ngạn muốn kiểm tra tay nghề và khuyết điểm của họ, định dẫn bọn họ đi xem những bệnh nhân khác, thím Triệu như chợt tới cái gì, bà túm lấy tay áo Trì Chiếu, nhỏ giọng gọi: “Bác sĩ Tiểu Trì.”
Thím Triệu hỏi cậu chút nữa có thể quay lại đây không, Trì Chiếu đương nhiên đáp ứng, sau khi kiểm tra phòng thì vội vàng trở lại, sợ Nguyên Lương gặp phải vấn đề gì, vẻ mặt lo lắng gọi thím Triệu qua một bên, thím Triệu nghe xong thì cười cười rồi xua tay: “Không phải không phải, Nguyên Lương vẫn ổn, chỉ là tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu đã có đối tượng chưa?”
Trì Chiếu kinh ngạc: “Đối tượng?”
“Là bạn gái đó.” Thím Triệu cười ngượng ngùng, nói: “Giáo sư Phó bảo rằng chuyện của Nguyên Lương ít nhiều gì cũng có công của cậu, nhưng chúng tôi cũng không có gì để báo đáp.
Tôi có một đứa cháu gái, cũng trạc tuổi cậu, học ngành sư phạm, dáng vẻ xem như là xinh xắn trắng trẻo, nếu cậu cảm thấy có hứng thú thì để tôi giới thiệu cho cậu.”
Ý định của thím Triệu quá mức rõ ràng, nói xong bèn cầm điện thoại tìm ảnh chụp của cháu gái nhà mình, Trì Chiếu vội vàng ngăn cản bà: “Không cần, không cần đâu thím Triệu, tạm thời cháu không có dự định này.”
Thím Triệu không thích nghe những lời này, bà là bà mối có tiếng trong thôn, giỏi nhất là tác hợp cho những người trẻ tuổi: “Cậu đứa nhỏ này cũng không còn trẻ nữa, cũng nên tính toán xa một chút, mấy đứa trong thôn tôi trạc tuổi cậu đều đã hai ba đứa con rồi.”
Bà ghé sát vào hỏi Trì Chiếu: “Cậu thích kiểu con gái nào cứ nói với tôi, nếu cậu không thích cháu gái nhà tôi, tôi giới thiệu cho cậu người khác!”
Thích kiểu người thế nào, này còn phải nghĩ sao?
Ôn hòa, điềm tĩnh, đầy hiểu biết, giống như giáo sư Phó vậy.
Nhưng lời này Trì Chiếu cũng không thể nói với thím Triệu, chỉ có thể lặng lẽ nghĩ trong lòng, cậu trộm tưởng tượng nếu thím Triệu giới thiệu Phó Nam Ngạn cho cậu thì sẽ thế nào, sau đó cười nói với bà: “Thím à, cháu vẫn còn đang đi học, thật sự không có ý định này.”
Thế hệ của thím Triệu không có cùng suy nghĩ với những người như cậu, trong mắt bọn họ chuyện thành gia là chuyện quan trọng nhất, kết hôn rồi sinh con mới được xem là nhân sinh viên mãn.
Trì Chiếu nói mình tạm thời không có ý định này nhưng thím Triệu cứ nhớ mãi chuyện, đến buổi tối Phó Nam Ngạn đi kiểm tra phòng thì hỏi thẳng anh.
Phó Nam Ngạn đang kiểm tra lực cơ bắp của Nguyên Lương như thường lệ, thím Triệu đến cạnh anh hỏi: “Bác sĩ Phó, tôi có chuyện này muốn hỏi cậu một chút.”
Sự chú ý của Phó Nam Ngạn vẫn còn đặt trên người Nguyên Lương, anh nhỏ giọng bảo nhóc dùng sức ở cánh tay thêm một chút, tay của mình thì đặt bên trong cánh tay nhóc, thuận miệng đáp lại: “Thím cứ việc nói.”
“Tôi muốn hỏi bác sĩ Tiểu Trì thích cô gái như thế nào?” Thím Triệu vui vẻ cười nói: “Tôi muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy.”
Cánh tay Phó Nam Ngạn cứng đờ.
Nguyên Lương vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: “Chú, sao chú không làm tiếp ạ?”
Phó Nam Ngạn nhanh chóng cụp mắt xuống, nét mặt khôi phục như bình thường: “Tiếp tục đây.”
Kiểm tra lực cơ bắp yêu cầu bác sĩ phải đối kháng với bệnh nhân, chủ yếu kiểm tra sức mạnh khi co duỗi của cơ bắp.
Phó Nam Ngạn nhanh chóng làm kiểm tra cho Nguyên Lương, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ thất thần vừa rồi, hơi cười hỏi: “Trì Chiếu mới bao lớn đâu, sao lại giới thiệu đối tượng cho cậu ấy?”
“Không sao đâu.” Thím Triệu vội gật đầu không ngừng, trong lòng tính toán, “Bác sĩ Tiểu Trì cũng phải hơn hai mươi tuổi rồi, tuổi này là vừa khớp… Cậu nói xem, Tiểu Trì thích cô gái như thế nào?”
Người ở nông thôn thường kết hôn sớm hơn người thành phố, không nhiều người chưa kết hôn ở độ tuổi của Trì Chiếu, nhưng loại chuyện này không thể vội vàng.
Phó Nam Ngạn không đồng ý với bà: “Còn phải xem ý của cậu ấy như thế nào, việc này không thể vội vàng được.”
“Sao lại không thể vội chứ?” Thím Triệu tặc lưỡi, nhẹ giọng thuyết phục, “Ai lại không muốn khi về nhà có người tâm sự chuyện lớn nhỏ? Hay có người hỏi han ân cần mình? Bác sĩ các cậu ngày nào cũng bận rộn công việc, có đối tượng để chăm sóc là tốt nhất, bên cạnh bác sĩ Tiểu Trì vắng vẻ, chúng ta không thể giúp cậu ấy sao?”
Bà lại nói thêm với Phó Nam Ngạn: “Tôi biết cậu là giáo sư của cậu ấy, nhưng cũng không thể ngăn cản người ta tìm đối tượng được.”
Cũng đã nói đến mức này, nếu ngăn cản thêm thì không khác gì Phó Nam Ngạn đang “áp bức” học sinh, thím Triệu ở bên cạnh lải nhải khuyên nhủ, Phó Nam Ngạn khẽ thở dài nói: “Được rồi, hôm nào tôi sẽ hỏi giúp thím một chút.”
–
Vốn chỉ là thuận miệng đáp lại, không hiểu sao Phó Nam Ngạn lại nhớ rõ việc này đến vậy.
Buổi tối ngày hôm sau, cả khoa dự định cùng nhau liên hoan một bữa, trong tiếng người ầm ĩ, Phó Nam Ngạn lại nhớ đến câu nói kia của thím Triệu, “Tôi biết cậu là giáo sư của cậu ấy, nhưng cũng không thể ngăn cản người ta tìm đối tượng được.”
Buổi liên hoan cực kỳ náo nhiệt, đều là đồng nghiệp, chiến hữu lúc bình thường, ai cũng quen biết nhau nên mọi người tán gẫu đến trời trăng mây gió.
Bọn họ ăn thịt nướng, mùi thịt thơm nồng hoà quyện với thì là và tiêu cay xông vào khoang mũi, chỉ chốc lát mọi người đã giải quyết hết mấy đĩa thịt.
“Có chuyện gì vậy, giáo sư?” Trì Chiếu ngồi bên cạnh, Phó Nam Ngạn không nhìn thấy được nên cậu nhận việc ngồi bên cạnh giúp anh gắp đồ ăn, rất nhanh, cậu đã phát hiện Phó Nam Ngạn hơi mất tập trung, “Hình như anh không vui lắm?”
Trước giờ Trì Chiếu luôn là người tinh tế, làm việc lúc nào cũng đâu vào đấy, khi gắp đồ ăn cho giáo sư Phó cũng gắp miếng vừa chín tới, còn cẩn thận hơn của mình nữa.
Phó Nam Ngạn cười nhẹ, trả lời: “Không có gì.”
Trì Chiếu vẫn không tin: “Có việc gì ngài cứ nói.”
“Không có.” Phó Nam Ngạn cười cười, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vẻ mặt dịu dàng, “Mùi vị ở đây không tồi.”
Anh không muốn nói, Trì Chiếu muốn cũng hỏi không ra, đành phải đổi đề tài.
Không khí trên bàn ăn rất sôi nổi, đều là người trẻ tuổi cùng chung chí hướng, sau khi hết vài mâm thịt, cuộc trò chuyện cũng trở nên thú vị hơn, từ việc trị liệu cho bệnh nhân đến chuyện phiếm ngoài đời, sinh hoạt thường ngày của nhóm bác sĩ muôn màu muôn vẻ không khác gì người thường.
“Đúng rồi, Tiểu Trì.” Đàn chị ngồi đối diện chính là người Trần Khai Tế thầm mến, tên là Chu Nhược Dao, cô cười trêu chọc nhìn Trì Chiếu, “Vào khoa lâu như vậy mà tôi cứ quên hỏi cậu, cậu đã có đối tượng chưa?”
Nét mặt Trần Khai Tế lập tức cứng đờ, hắn sốt ruột nhìn Chu Nhược Dạo, lại nghe cô nói: “Tôi có người bạn cùng phòng xinh lắm, hiện đang làm ở viện số Hai, cậu có hứng thú không, thêm WeChat đi?”
Hóa ra là muốn giới thiệu đối tượng, lúc này Trần Khai Tế mới thở phào nhẹ nhõm, dựng ngón tay cái với Trì Chiếu, dùng khẩu ngữ nói: Người anh em, cố lên.
Cũng không biết tại sao gần đây ai cũng hỏi Trì Chiếu có đối tượng chưa.
Lúc trước Trì Chiếu chưa từng nghĩ tới chuyện này, bây giờ thầm thích Phó Nam Ngạn thì càng không thể làm quen với con gái nhà người ta, Trì Chiếu cười nói: “Bạn cùng phòng của đàn chị cũng là đàn chị của em, sau này cô ấy tới bệnh viện số Năm em nhất định sẽ chiếu cố, nói thêm lại hơi thất lễ rồi.”
Đây là ý từ chối, Chu Nhược Dao thầm cảm thấy đáng tiếc, không nói thêm gì nữa.
Trần Khai Tế ở một bên bèn cắt ngang, không biết là cảm thấy hứng thú với chuyện này của Trì Chiếu, hay là không thể nhìn Trì Chiếu cự tuyệt nữ thần trong lòng hắn: “Anh Trì anh nói vậy là sao, em nhớ rõ hình như anh không có đối tượng, nhanh như vậy đã có rồi?”
Câu này hơi thẳng thắn, không khí trên bàn cơm lập tức được làm nóng, một đàn anh ồn ào: “Thật không Trì Chiếu, sao chuyện lớn như vậy cũng không chịu nói cho chúng tôi biết?”
Trì Chiếu đành bất đắc dĩ nói: “Không có.”
Buôn chuyện là bản tính của nhân loại, đề tài đã nhắc đến cũng đừng mong có thể dễ dàng tránh né, mọi người trên bàn ăn trêu chọc hồi lâu, mặt Trì Chiếu cũng đỏ lên, cuối cùng đành phải thừa nhận: “Đúng là tôi đã có người mình thích rồi, nhưng chưa ở bên nhau.”
Lúc nói ra lời này thì Phó Nam Ngạn đang uống trà, nước trà màu vàng nhạt đung đưa trong ly sứ, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chiếc ly va chạm mặt bàn liền phát ra một tiếng trầm vang.
Người trên bàn ăn vẫn còn ầm ĩ, Trần Khai Tế dường như phát hiện ra vùng đất mới, cảm thán một câu, “Anh Trì, mặt anh đỏ quá nha!” Ánh mắt tất cả đều tập trung trên mặt Trì Chiếu, tiếp tục hỏi cậu.
“Oa, đúng vậy thật!”
“Lần đầu tiên tôi thấy Trì Chiếu đỏ mặt đấy!”
“Không ngờ Tiểu Trì của chúng ta còn rất ngây thơ, thích người ta đến vậy.”
Hình tượng ngày thường của Trì Chiếu đều là rộng rãi hào phóng, biết ăn biết nói.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy dáng vẻ này, nên nhân cơ hội này trêu chọc cậu một phen, cuối cùng, một đàn chị mới cảm thán nói: “Thật tuyệt, Tiểu Trì của chúng ta khẳng khái, lại làm việc tốt như vậy, cô gái Tiểu Trì thích chắc chắn là một cô gái tốt.”
Quả thật là một người tốt, nhưng không phải là một cô gái, Trì Chiếu theo bản năng liếc nhìn Phó Nam Ngạn, anh đang cầm ly sứ trong tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Anh luôn là như vậy, đôi mắt màu xám nhạt hơi rũ xuống, giấu đi toàn bộ cảm xúc, khiến người khác không cách nào nhìn thấu tâm tư của anh.
Trì Chiếu mím môi dưới, nhưng ánh mắt vẫn không thể dời đi.
“Tôi phát hiện trên mặt Tiểu Trì có lúm đồng tiền này!” Một y tá bất ngờ kêu lên.
“Lúc cười rộ lên thật đáng yêu.”
“Đúng vậy.” Một đàn anh trong khoa cũng phụ họa theo, “Lúc trước không để ý, Tiểu Trì của chúng ta chắc là người đẹp trai nhất khoa rồi!”
Ngoại hình của Trì Chiếu không có gì phải nói, vừa đẹp trai lại có tính cách tốt, rất được người trong khoa yêu thích.
Mọi người anh khen một câu tôi khen một câu, chẳng biết đề tài đã chạy đến phương trời nào, tóm lại là càng nói càng khoa trương.
Nhưng nhân vật chính không dễ làm như vậy, đặc biệt là nhân vật chính của buổi tiệc.
Mọi người vừa khen cậu vừa mời rượu, cứ liên tục như vậy, Trì Chiếu bị dụ uống không ít.
Da mặt của cậu mỏng, gương mặt trắng nõn nhanh chóng xuất hiện một màu sắc khác.
“Uống như vậy là được rồi chứ? Các anh chị đừng bắt nạt em nữa.” Trì Chiếu cười cười xin khoan dung, “Uống nữa sẽ thật sự say mất.”
“Uống thêm một ly nữa nào anh Trì, em kính anh.” Trần Khai Tế lại rót thêm một ly cho cậu, cười nói, “Không sau đâu anh Trì, nghe nói người có má lúm đồng tiền uống rất tốt, ly này không làm anh say được đâu.”
Cũng không biết lời ngụy biện này từ đâu ra, cả đêm nay lúm đồng tiền của Trì Chiếu cứ thường xuyên bị nhắc tới, nói cậu cười rộ lên nhìn rất ngọt ngào, thuần khiết, tâng bốc lúm đồng tiền lên tận trời cao.
“Ly cuối cùng, thật sự không uống nổi nữa.” Trì Chiếu miễn cưỡng nhận lấy ly rượu do Trần Khai Tế đưa tới.
Thật ra rượu bọn họ uống độ cồn không cao, không phải rượu mạnh, nhưng uống liên tục như vậy vẫn thấy hơi lâng lâng.
Gương mặt Trì Chiếu hồng lên, cuối cùng Trần Khai Tế cũng buông tha cho cậu, nói: “Được rồi được rồi, không rót cho anh nữa, không lại bảo khoa Tâm lý chúng em bắt nạt khoa Lâm sàng.”
“Tôi biết cậu không có ý này.” Trì Chiếu lắc đầu, lúc nghiêng đầu thì phát hiện Phó Ngạn đang cầm ly sứ trong tay, vẫn còn đầy nước trà.
“Giáo sư Phó, ngài làm sao vậy?” Trì Chiếu uống đến hơi choáng, sát lại gần nhỏ giọng hỏi: “Tôi cảm giác buổi tối hôm nay ngài có chuyện không vui, ngài vẫn luôn không nói gì.”
Khoảng cách có chút gần, gần đến mức Phó Nam Ngạn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Trì Chiếu.
“Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ một chút.” Phó Nam Ngạn vẫn cười như cũ, yên lặng kéo xa khoảng cách với Trì Chiếu.
Trì Chiếu không muốn anh xa cách như vậy, bèn nhích lại gần hơn, hỏi: “Suy nghĩ gì ạ?”
Gần quá, mùi rượu xông vào mũi anh, hơi thở của chàng trai cứ như quanh quẩn bên tai, Trì Chiếu còn đang nghiêng người về phía Phó Nam Ngạn.
Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, lời định nói ra khỏi miệng thì dừng lại: “Suy nghĩ….”
Trì Chiếu uống say, cả người gần như muốn dựa lên người Phó Nam Ngạn, anh giơ tay đè lại bả vai của cậu, giọng nói trầm thấp dừng lại bên tai: “Tôi đang suy nghĩ, lúm đồng tiền kia của cậu rốt cuộc trông như thế nào?”
Nghe cả đêm, ai cũng khen má lúm đồng tiền.
Nhiều năm như vậy, đã rất lâu không có cảm giác mãnh liệt như thế, “không thể thấy” quả thật đáng tiếc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...