Thiếu Tá Cấm Dục Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ


Bạch Nhược Châu chưa kịp nói hết câu, cơ thể bị người đàn ông thô lỗ đẩy về phía sau.
Cô kháng nghị muốn ngồi dậy nhưng hai vai bị Mộ Trạch Vũ giữ chặt nằm im trên nệm giường mềm mại.
Bạch Nhược Châu nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, cô mở miệng định chất vấn anh.

Nhân cơ hội đó, Mộ Trạch Vũ cúi xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, bao nhiêu lời bất mãn đều bị anh nuốt xuống bụng.

Chiếc lưỡi thô dày vươn ra viền quanh khuôn môi xinh đẹp của cô, hương thơm dễ chịu trên cơ thể người thiếu nữ thoang thoảng truyền đến khoang mũi, Mộ Trạch Vũ hít hà hưởng thụ, hơi thở hai người hoà quyện vào nhau.
Hai tay cô gái run rẩy không biết đặt ở chỗ nào, sau đó tìm đến cổ tay rắn chắc của người đàn ông mà siết chặt.
"Ưm..."
Một nụ hôn thật sâu, thật đằm thắm khiến cho cơ thể Bạch Nhược Châu mềm nhũn như tảo biển.

Song, lý trí của cô vẫn còn tình táo.

Thừa dịp lúc người đàn ông thay đổi cách hôn, Bạch Nhược Châu ngay lập tức mím chặt lấy đôi môi anh đào của mình lại, ánh mắt ấm ức nhìn lấy đôi mắt chim ứng sắc bén gần trong gang tấc.

"Ngoan nào, mở miệng ra để tôi hôn em!"
Cô gái nhỏ lắc đầu kịch liệt, đôi mắt bao phủ tầng sương mỏng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, yếu ớt hệt như đang van xin điều gì đó.
Mộ Trạch Vũ kiên nhẫn vài giây, khuỷu tay chống bên người cô, tay kia đưa lên nắm lấy cằm cô, ánh mắt sâu thẳm khẽ chuyển động, bạc môi nhếch lên, hơi thở nóng rực phà vào da thịt của Bạch Nhược Châu.
"Nghe lời, đừng cứng đầu!"

Bạch Nhược Châu ngoan cố, nhất quyết không chịu nghe theo lời nói dụ hoặc đầy đường mật của người đàn ông.

Cô liều mình muốn phản kháng, nâng cao chân lên, lấy đà thúc mạnh vào hạ bộ của người đàn ông.
Nào ngờ hành động lỗ mãn của cô đều bị Mộ Trạch Vũ nhìn ra, anh ngay lập tức kẹp chặt phạm vi tấn công của cô, lực tay siết chặt lấy cằm Bạch Nhược Châu càng tăng, nâng cao đầu của cô lên.
Vào những lúc rơi vào tình thế bí bách, tật xấu của người con gái lại tái phát.

Bạch Nhược Châu không hề nhớ đến trước đó người đàn ông đã cảnh cáo với mình những gì, cô theo thói quen cắn mạnh vào môi dưới, tâm trạng rối rắm không ngừng tìm mưu kế trốn thoát.

Ánh mắt của Mộ Trạch Vũ trở nên sắc bén, hệt như con mãnh thú tức giận điều gì đó, biểu cảm trên gương mặt thay đổi.

Anh tức giận, tay nắm chặt lấy hai bên gò mà, ép cô gái nhả cánh môi bị gặm cắn đến sưng phù.
"Vẫn thói nào tật đấy! Em có tin tôi đè em tại đây để mài bớt răng đi không hả?"
Trong lòng chàng quân nhân tràn đầy cơn phẫn nộ, sắc mặt tối sầm xuống, đỉnh đầu giông bão ùn ùn kéo đến, thiếu chút nữa xem cô gái là ngọn cỏ bên đường mà quật ngã.

Bạch Nhược Châu giật mình, ngay lập tức buông cái môi anh đào sưng tấy ra.

Cô không biết bản thân mình có tật xấu này từ bao giờ.
Có lẽ ở kiếp trước, mỗi lần đối diện với vẻ mặt lạnh lùng cùng với cử chỉ hờ hững của vị thiên tử kia, cho dù Bạch Nhược Châu có tức giận đến mấy, nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ vững nét phong độ của một bậc mẫu nghĩ thiên hạ.

Nhưng khi quay lưng đi, trong lòng cô lại tuôn trào ngọn lửa ấm ức cùng với căm phẫn không thể nói thành lời, chỉ biết cuộn tròn hai tay thành đường quyền, hàm răng đều đặn cắn chặt lấy môi để khống lửa hận trong lòng.
Còn ở kiếp của người phụ nữ mang tư tưởng hiện đại, hành trình trưởng thành đã vấp ngã bao chông gai, những đau khổ mà người mẹ kế cùng với cô chị cùng cha khác mẹ gây ra quá nặng nề.

Giống như hàng ngàn mũi giao tích tụ lại, đâm thẳng vào lồng ngực khiến bước chân tiến tới cuộc đời an nhiên của cô ngã khuỵ xuống.

Ngày ngày đối diện với trăm đắng ngày cay cùng với bao nhiêu lời rèm pha, Bạch Nhược Châu không hề than vãn dù chỉ nửa lời.

Chỉ biết cắn răng chịu đựng, từ đó hình thành thói quen xấu cho bản thân mình.
"Em...!em quên mất..."
Mộ Trạch Vũ không nói gì, đưa tay vuốt ve cánh môi đau nhức của cô, đôi mắt hoa đào thâm thuý dao động nhìn cô, gương mặt điển trai không biểu lộ rõ cung bậc cảm xúc nào.

Người đàn ông đột nhiên im lặng, Bạch Nhược Châu cứ ngỡ anh vì thói xấu của cô mà tức giận.

Cô rụt rè nắm lấy bàn tay đang xoa nhẹ cánh môi của mình, đem lòng bàn tay áp vào một bên mặt.


Bạch Nhược Châu hoá thành vật sủng nhỏ, ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn chủ nhân làm nũng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên tầng nước mỏng nhìn sắc mặt không thay đổi của Mộ Trạch Vũ.

"Anh đừng giận mà! Em sẽ bỏ tật xấu này!"
"..."
Giọng nói của Bạch Nhược Châu vô cùng mềm mại, chiếc lưỡi hồng nhuận vươn ra liếm nhẹ vào đôi môi cho bớt khô.

Người con gái đâu hề hay biết, hành động nhỏ này của cô hết sức gợi tình, vô tình khiêu khích con mãnh thú thèm khát trong cơ thể của anh kia.
Một tay người đàn ông vẫn đặt bên gò má mịn màng của Bạch Nhược Châu, tay kia luồn về phía sau gáy cố định cái ót của cô.

Anh chẳng mở miệng nói một điều gì, cúi xuống hôn lấy môi của cô.

Chỉ một nụ hôn lướt qua đã khiến cho cô gái nhỏ động tình, xương cốt trong cơ thể mềm nhũn dưới động tác phong tình của người đàn ông.

Hơi thở ấm nóng lượn lờ trong phạm vi gần, Mộ Trạch Vũ thâm tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, anh áp trán mình vào cái trán ấm của cô nàng.

Người đàn ông mỉm cười, cuối cùng anh cũng mở miệng nói chuyện với cô, thanh âm thoát ra khỏi cuống họng ôn nhuận như ngọc, con ngươi màu hổ phách ánh lên chút mị hoặc, hệt như đang nâng niu, cưng chiều món trân bảo vô giá.

Môi chạm môi, hơi thở nóng rực hoà quyện, khoang miệng ẩm ướt của Thiếu tá Mộ bao bọc lấy cánh môi non mềm hệt như trái ngọt chín mọng mà không ngừng gặm nhấm.

"Bảo bối, đôi môi này chỉ một mình tôi được quyền cắn, biết chưa?"
Ánh mắt của người quân nhân sắc lạnh, hệt như con ngươi của loài báo khoá chặt lấy dáng dấp nhỏ bé của thú săn.

Âm điệu cảnh cáo trầm khàn vang lên đủ để khiến con mồi phải khiếp sợ, ngoan ngoãn phục tùng nghe theo những gì mà kẻ săn mồi ra mệnh lệnh.

Bạch Nhược Châu gật đầu rối rít, rèm mi cánh bướm chớp động, đôi mắt hạnh chứa tia dịu dàng càng cuốn hút lòng người.

"Em biết rồi mà!"
Người đàn ông hài lòng gật đầu, thả lỏng phạm vi tấn công của cô.

"Chủ động hôn!"
"Để lần sau được không?"
Bạch Nhược Châu nhỏ giọng, sợ sệt từ chối.

"Sao?"
Anh cau mày, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: "Muốn dùng biện pháp mạnh?"
Bạch Nhược Châu vội vàng lắc đầu, giờ phút này cô không dám làm càn, chỉ biết dùng giọng nói mềm mại để năn nỉ đối phương.
"Em...!em khát nước..."
Nghe được đáp án của cô, Mộ Trạch Vũ nở một nụ cười ôn nhu.

Anh càng cúi sát lại gần, đem ngón tay trỏ của cô đặt trên môi mình.
"Khát nước sao? Vừa hay chỗ này có nước này!"
Vừa nói người đàn ông vừa đưa lưỡi câu lấy bụng ngón tay trỏ của cô, sau đó nhẹ nhàng đưa nó vào trong khoang miệng của mình.
Ngón tay trỏ của cô gái khẽ run lên, độ ẩm ướt bao quanh da thịt.
"Nơi này có nước, phải không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận