Thiếu Tá Cấm Dục Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ


Tưởng chừng hai số phận ấy xa cách nhau trùng trùng, hệt như hai đường thẳng song song không bao giờ tìm thấy điểm cắt, ấy vậy mà hai năm sau, Bạch Nhược Châu Nghe tin Mộ Trạch vũ bị tai nạn.

Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành Kỹ thuật công nghệ ở trường Đại học Bắc Đại, vì một số lý do cá nhân, Mộ Trạch Vũ tiếp tục theo học trường quân sự chỉ vì nghe theo ý muốn của ba Mộ.

Đến năm hai của Đại học quân sự, trong một lần đi làm nhiệm vụ, Mộ Trạch Vũ trên đường truy đuổi tội phạm bị kẻ thù lái xe tông vào.

Tuy thoát khỏi vụ tai nạn kinh hoàn đó, nhưng đã cướp đi ánh sáng của anh.

Bạch Nhược Châu cùng ba Bạch đến bệnh viện, lúc ấy người đàn ông hôn mê suốt một tháng trời, khi tỉnh dậy phát hiện trước mắt anh là một mảng tối đen khịt.
Lúc bấy giờ bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật của Mộ Trạch Vũ nói vì khi xảy ra tai nạn, phần đầu của anh bị va chạm mạnh, tuy không bị mất trí nhớ tạm thời nhưng trong đầu có một cục máu đông tích tụ, đè lên giây thần kinh thị giác khiến mắt Mộ Trạch Vũ không nhìn thấy.
Nếu muốn loại bỏ cục máu đông ấy, một là chờ năm tháng sau khi hồi phục sẽ là khoảng thời gian tốt nhất để chuẩn bị cho ca phẫu thuật loại bỏ khối máu đông, hai là chịu khó chờ đời thêm một tháng nữa có thể bắt tay vào điều trị bằng cách châm cứu.


Quá trình này diễn ra trong vòng bốn mươi lăm ngày, tỉ lệ phục hồi nhanh, không để lại di chứng nhiễu khúc xạ ánh sáng sau này.
Mộ Trạch Vũ quyết định chọn phương án số hai, trong quá trình điều trị, Bạch Nhược Châu luôn ở bên cạnh anh.

Tuy không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của ngày nào, nhưng Mộ Trạch Vũ có thể cảm nhận được một sự thay đổi khá lớn của tiểu quỷ phiền phức.
Bạch Nhược Châu không còn là một cô bé ương ngạnh, cứng đầu khó bảo nữa, mà tính cách trở nên thuỳ mị, giọng nói nhẹ nhàng.

Mỗi khi nghe giọng tiểu quỷ thì thầm bên tai, Mộ Trạch Vũ có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng của mình như được xoa dịu.
Nhưng ông trời lại trớ trêu, một lần nữa để cho hai con người ấy lại lạc mất nhau giữa dòng đời vô tận.
Khi nhìn lại ánh sáng, Mộ Trạch Vũ không có cơ hội được ngắm nhìn gương mặt của tiểu quỷ, người mà hai năm qua anh hàng đêm thầm thương trộm nhớ, lại phải trở về trường quân sự tiếp tục việc học.

Vào lần sinh nhật thứ mười của Bạch Nhược Châu.

Ba của cô chót hứa sẽ đưa cô đi du lịch ở Disneyland Hong Kong, mặc dù bận trăm công nghìn việc ông vẫn dành ra thời gian để thực hiện lời hứa.

Nào ngờ tuyến đường ngày hôm ấy xảy ra vụ đụng chạm xe cộ quy mô lớn, trải dọc con đường quốc lộ.

Tuy xe của ba Bạch Nhược Châu cách xa vụ tai nạn đó khoảng một trăm mét, nhưng vì đi xe với tốc độ nhanh, cộng thêm phanh xe gấp dẫn đến lốp xe ô tô ma sát mạnh trên mặt đường, tạo một vết trơn trượt dài.

Do mặt đường trơn trượt, cộng thêm khi điều khiển vô lăng gặp một số vấn đề dẫn đến chiếc xe bị lật ngược.

Tính chủ quan của Bạch Đại Vũ khi tham gia giao thông không thắt dây an toàn, khi chiếc xe bị lật làm cho cơ thể Bạch Nhược Châu theo quán tính mà xốc nảy đập vào nóc xe, cửa kính bị vỡ vụn, đầu cô đập xuống nền đường, vụn kính theo đó mà cắm vào da đầu của cô.

Theo quán tính, cơ thể của Bạch Nhược Châu bị văng ra ngoài bãi cỏ, nóc xe va chạm vào giải phân cách làm cho chiếc xe lật lại trạng thái cũ.

Đúng này, một chiếc Container mất phương hướng lái, tông thẳng vào chiếc xe ô tô con.

Quán tính quá đột ngột làm cho vật liệu chở trên xe tuột khỏi dây thừng, vài thanh sắt trượt về phía trước chọc thủng lớp kính xe.

Tốc độ quá nhanh khiến cho Bạch Đại Vũ chưa thoát khỏi cú choáng váng ban nãy, ông không kịp ứng biến, bị hai thanh sắt đâm xuyên qua người, khiến ông tử vong ngay tại chỗ.

Cũng may mà có người trong lực lượng cứu hộ phát hiện và đưa cô gái đi cấp cứu kịp thời, toàn thân Bạch Nhược Châu băng bó vải trắng, mặt mày xô xát bầm tím, đeo ống thở oxi, nhịp tim và huyết áp thi thoảng tăng đột ngột.
Sau nửa năm điều trị, cuối cùng Bạch Nhược Châu đã hồi phục lại, nhưng cô bị mất trí nhớ tạm thời, không rõ bao giờ mới có thể nhớ lại tất cả.
Chuỗi năm tháng sau ngày chính là nơi địa ngục tối tăm mà người con gái phải hứng chịu.

Vì tính ăn chơi lêu lổng của Bạch phu nhân khiến cho Bạch gia tán gia bại sản.

Bạch lão phu nhân tức giận đuổi hai mẹ con Bạch Tinh Cửu ra khỏi Bạch gia, dùng số tài khoản mà bà tính góp phục hồi kinh kinh tế Bạch gia.

Qua khoảng thời gian Bạch lão phu nhân tìm kiếm cách chuộc lại công ty của Bạch Thị, Bạch phu nhân đã lén lút mang Bạch Nhược Châu đi theo để làm công cụ kiếm tiền.

Chứng kiến cảnh tượng này, Bạch Nhược Châu đoán được bản thân cô rơi vào hồi ức của nguyên chủ.

Cô hoang mang tột cùng, không biết làm thế nào để bản thân mình thoát khỏi hồi ức đáng sợ này.
Bỗng nhiên có một tiếng động truyền đến bên tai, Bạch Nhược Châu giật mình mở mắt, hô hấp có phần gấp gáp, đôi mắt kinh hãi nhìn đăm chiêu lấy trần nhà, hai bên thái dương nhễ nhại mồ hôi.
Bạch Nhược Châu cảm giác cơ thể mệt mỏi không thôi, cổ họng đắng ngắt vô cùng.
Cô khó nhọc ngồi dậy.

Một tay chống trên nệm giường, tay còn lại đưa lên xoa bóp phần đau phía sau gáy.
Trong phân tâm không tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ cô vẫn chưa thoát khỏi hồi ức đáng sợ kia sao? Đây rốt cuộc là nơi nào? Trước mắt là ảo ảnh nơi địa ngục tối tăm hay là trần gian đầy bi thương?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận