Thiếu Tá Cấm Dục Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ


Sau khi nhìn thấy người đàn ông không biết vô liêm sỉ rời đi, lúc bấy giờ Bạch Nhược Châu mới nằm nhoài ra ghế sofa, trút hơi thở căng thẳng ra bên ngoài.
Không ngờ ở thế giới hiện tại này, có quá nhiều thứ mới mẻ mà cô không thể nào đối mặt được, khả dụ như gã đàn ông không biết chuẩn mực đạo đức này.
Rõ ràng là biết giữa cô và hắn có chướng ngại vật, không thể đến được với nhau.

Vậy mà hắn ta cứ khăng khăng, một hai dứt khoát ra lệnh Bạch Nhược Châu phải ly hôn với người đàn ông quân nhân kia.
Đúng là đầu óc của tên Bạch Vũ Mặc này có vấn đề, bị nước ngập úng não rồi cho nên mới có những suy nghĩ đồi bại, ngu xuẩn đến như vậy.
Dồn cô vào ngõ cụt hết đường này đến đường khác, cũng may đang ở trong Bạch gia cho nên hắn ta không dám manh động.
Bạch Nhược Châu chợt nhớ đến Bạch lão phu nhân, thấy bữa cơm không gặp mặt bà.

Cô ngay lập tức ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh căn biệt thự.
Lúc này, quản gia từ trong căn phòng bước ra.

Bạch Nhược Châu đứng dậy, chạy đến trước mặt ông.


"Lão Tứ, ông có biết bà nội cháu hiện tại đang ở đâu không?"
Lão Tứ nhìn cô gái trước mặt, trên tay vẫn còn cầm ly nước ấm, ông chỉ tay về hướng căn phòng mà ông vừa mới bước ra.
"Lão phu nhân đang ở bên trong nghỉ ngơi! Tiểu thư, vừa hay lão phu nhân cũng đang muốn gặp cô!"
Bạch Nhược Châu không nói gì, ba chân bốn cẳng chạy vọt vào trong phòng Bạch lão phu nhân.
Vừa vào đến nơi, cô thấy bà đang nằm trên giường, sắc mặt trông mệt mỏi vô cùng.

Khi nhìn thấy cô cháu gái nhỏ của mình, Bạch lão phu nhân cố gượng ngồi dậy.
Bạch Nhược Châu vội vàng chạy đến đỡ bà ngồi dựa vào thành giường, cô không quên kê gối vào sau lưng bà.

Ngồi bên cạnh Bạch lão phu nhân, người con gái nắm chặt lấy bàn tay gầy gò có nhiều nếp nhăn của bà, ánh mắt lo lắng nhìn sắc mặc tều tuỵ kia.

"Bà nội, bà không khoẻ chỗ nào sao?"
Bạch lão phu nhân lắc đầu, ánh mắt trìu mến nhìn cô, bà vươn tay ra vuốt ve gương mặt thanh tú của cô, mỉm cười nói.
"Không sao, chỉ là bệnh già tái phát thôi!"
Nghe giọng nói của Bạch lão phu nhân đã khàn hơn lúc trước, trong lòng Bạch Nhược Châu cảm thấy đau xót.

Cô cắn chặt lấy môi dưới của mình, đôi mắt phượng ngập trong tầng sương mỏng, sống mũi cay xè.
"Thôi nào!"
Tay Bạch lão phu nhân dời xuống đặt trên vai Bạch Nhược Châu, lắc đầu ra hiệu cô không được rơi lệ.
"Vẫn thói nào tật đấy! Ta đã bảo với cháu bao nhiêu lần rồi? Không được cắn môi! Cháu có biết rằng đôi môi của cháu rất đẹp không? Mỗi lần tủi thân cháu đều cắn môi như vậy sẽ không tốt đâu!"
Bà lão đưa tay lên nhéo nhẹ một bên gò má trắng hồng của người con gái, sau đó giải thoát cánh môi dưới đang bị hai hàm răng trắng đều ghim chặt lại, ánh mắt ra hiệu cô cháu gái nhả ra.
"Nghe lời bà, từ lần sau không được cắn môi, nghe chưa?"
Bạch Nhược Châu gật đầu, sau đó sà vào lòng Bạch lão phu nhân, hai tay luồng ra sau ôm lấy thắt lưng của bà.

Khi còn là Hoàng hậu của một nước, Bạch Nhược Châu không có cơ hội được nhìn tổ mẫu của mình lần cuối.

Bây giờ có sự yêu chiều của người bà, Bạch Nhược Châu không không kìm được nước mắt đang trào trực, một lần nữa khóc.
Bạch lão phu nhân thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu của cô gái.
"Tiểu Châu, khi nãy ta không có ở đó, thằng mất nết kia có gây khó dễ với cháu không?"
Bạch Nhược Châu đưa tay lên lau đi giọt lệ mặn chát đang còn đọng trên mọng mắt, cô khụt khịt mũi, sau đó đáp lại.
"Tên không biết liêm sỉ kia đã bị con tống cổ đuổi đi rồi!"
Bạch lão phu nhân bật cười, véo bên má còn lại của cô.

"Cha bố cô, chỉ được cái miệng dẻo!"
Bạch Nhược Châu chớp mắt: "Thật mà bà! Tiểu Châu giờ đã trưởng thành rồi, không còn một cô nhóc dễ để bắt nạt như ngày xưa nữa!"
Bạch lão phu nhân nhìn từ đầu đến cuối chân mà đánh giá cô cháu gái cưng của mình, quả thật cô cũng đã trưởng thành rồi.

Mười ngày không gặp, tính cách của cô gái thay đuổi không ít.

Có lẽ trong thời gian chồng quân nhân vắng mặt, người con gái đã biết tự lập cuộc sống của mình hơn, biết chăm sóc bản thân của mình, biết đối mặt với tình thế khó xử.
"Cuối tuần này cháu phải đi nhập học rồi! Mấy ngày này về bên nhà chồng hay ở lại Bạch gia?"

Bạch Nhược Châu suy nghĩ một hồi, cảm thấy bây giờ mình trở về căn hộ trống trải kia lại đối mặt với sự cô đơn, lạnh lẽo.

Mà người đàn ông tên Mộ Trạch Vũ kia sau một đêm nồng nhiệt ở trong khách sạn vứt bỏ cô ở lại, không từ mà biệt chẳng quan tâm đến cô.

Chi bằng trong khoảng thời gian này, cô ở Bạch gia, vừa được có sự yêu thương chở che, vừa được có cơ hội làm quen với cuộc sống mới.
"Bà nội, con quyết định rồi! Từ giờ đến lúc nhập học con sẽ ở với bà!"
"Nếu như Mộ Trạch Vũ hoàn thành nhiệm vụ trở về không thấy cháu, thằng bé rất lo lắng cho cháu đó!"
"Kệ anh ta đi! Anh ta tự khắc sẽ tìm đến đây để gặp cháu!"
Bạch lão phu nhân vuốt nhẹ mái tóc của Bạch Nhược Châu, sau đó cúi xuống hôn lên trán cô một cái.
"Trước khi đến Đại Quang, ta nghĩ cháu phải gặp Mộ Trạch Vũ một lần, như vậy..."
Bà lão chưa kịp nói hết câu, Bạch Nhược Châu ngang nhiên lên tiếng làm gián đoạn lời nói của bà.
"Bà nội, cháu suy nghĩ lại rồi! Cháu không học ở Đại Quang nữa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận