Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Cố Khinh Chu bị thương một ngày, hôm sau kỳ nghỉ liền kết thúc.

Nàng không muốn xin nghỉ, mang cái chân chưa khỏi hẳn, Cố Khinh Chu đi học.

Lớp học không có Thái Ca Cao, tạm thời còn không có xuất hiện việc phân chia thực nghiêm trọng, mọi người ở chung lớp tương đối hòa hợp.

Khi Cố Khinh Chu mang chân đau tiến vào, bạn học đều thực quan tâm, mồm năm miệng mười hỏi: "Khinh Chu, ngươi sao bị thương vậy?"

"Chính là đã đổi giày da mới, không cẩn thận trật chân." Cố Khinh Chu nói.

Nhan Lạc Thủy càng là lo lắng.

Khóa nghỉ, Nhan Lạc Thủy còn cùng Cố Khinh Chu đàm luận hôn nhân của Thái Ca Cao cùng Tư Hành Bái.

"...... Phụ thân nói, việc này chỉ sợ không có đơn giản, hỉ sự của đốc quân phủ, chưa chắc sẽ làm." Nhan Lạc Thủy cùng Cố Khinh Chu tám chuyện.

Rồi sau đó, nàng lại bỡn cợt mà cười, "Nếu thật sự thành hôn, nàng ta cùng Tư phu nhân, mẹ chồng nàng dâu đã có thể làm đến ầm ĩ, bọn họ cùng nhau lăn lộn. Tư phu nhân có thể trị Thái Ca Cao, Thái Ca Cao cũng sẽ làm Tư phu nhân không thể không lo, lưỡng bại câu thương."

Cố Khinh Chu bật cười.

"Tỷ đúng là lo chuyện thiên hạ a tỷ tỷ." Cố Khinh Chu trêu ghẹo Nhan Lạc Thủy.

Nhan Lạc Thủy nhẹ nhàng sờ cái mũi của Khinh Chu, nói: "Không biết lớn nhỏ."

Tan học rồi, Nhan Lạc Thủy đưa Cố Khinh Chu trở về.

Cố Khinh Chu đi đến quân y viện đổi thuốc.

Hồ quân y nhìn thấy Cố Khinh Chu, tươi cười như lúc trước, không có lộ ra nửa phần manh mối.

"Muội không phải bị trật chân, đây là bị cái gì cắn phải không?" Nhan Lạc Thủy ngạc nhiên, "Miệng vết thương đều phát tím."

Hồ quân y không nói lời nào.

Cố Khinh Chu cũng không nói chuyện.

"Là rắn cắn sao?" Nhan Lạc Thủy lại lo lắng, "Khinh Chu, có phải có gì ngoài ý muốn?"

"Không có." Cố Khinh Chu ậm ừ.

Vào bệnh viện rồi đi ra, sắc trời đã lặn, đèn đường san sát nối tiếp nhau sáng lên, sắc màu hoàng quấc tựa màn lụa, trụ đèn chậm rãi chiếu vào cái chân đi xiêu vẹo.

Cố Khinh Chu không nói tỉ mỉ, làm Nhan Lạc Thủy không có gì để hỏi tiếp được.

Nhan Lạc Thủy ngồi ở trong xe, hơi thở như lan, thật lâu sau mới nhìn Cố Khinh Chu nói: "Khinh Chu, quân y cùng bệnh viện giáo hội, bác sĩ đều nói, mẫu thân tỷ không sống quá mấy ngày nữa đâu, là muội cứu sống mẫu thân tỷ.


Phụ thân hàng năm ở trong quân, các ca ca tỷ tỷ đều thành gia, mẫu thân là nơi duy nhất mà tỷ cùng lão Ngũ dựa vào. Mặc kệ tương lai có phát sinh chuyện gì, muội đều là ân nhân của Nhan gia, càng là ân nhân của tỷ!

Muội có lý do gì khó nói, đều có thể nói cho tỷ, tỷ cam đoan không phê phán muội, đứng ở bên muội này, cổ vũ muội! Muội bị thương, tỷ cũng sẽ quan tâm mong muội khỏe mạnh!"

Nhan Lạc Thủy đã biết được Cố Khinh Chu có chuyện khó lòng mở miệng.

Cụ thể chuyện gì, Nhan Lạc Thủy không rõ ràng lắm, chỉ là biết rõ sự tình không đơn giản.

Cố Khinh Chu không nói, Nhan Lạc Thủy liền thiện giải nhân ý* không để Cố Khinh Chu khó xử.

(* Ý là lời nói rõ ràng thể hiện lòng thành từ bản thân để cho đối phương không cảm thấy bức rức có lỗi)

Đèn đường chợt lóe, trong xe lúc sáng lúc tối, Cố Khinh Chu nắm chặt tay Nhan Lạc Thủy: "Chuyện của chính muội, không sai biệt lắm đã xử lý thỏa đáng, muội không muốn tỷ cùng mẫu thân lo lắng, mới không nói cái gì."

Nhan Lạc Thủy gật gật đầu, nắm lại tay Cố Khinh Chu. Đáy lòng về điểm này có kẽ hở, lo lắng như vô hình liền tiêu tán.

Cố Khinh Chu về đến nhà, hầu gái Diệu Nhi giúp nàng lau chùi thân mình, thay đổi áo ngủ.

Lúc sau nàng nằm xuống, mắt mở đến rạng sáng, nàng vẫn là không dám ngủ.

Một khi nhắm mắt, tất cả đều là ác mộng.

Đầu giường đốt đèn, dùng một cái chụp đèn hình hoa sen chụp lại, phát ra vầng sáng thanh đạm.

Đột nhiên, trên ban công nàng nhẹ nhàng kẽo kẹt phát ra một tiếng, cửa bị mở ra.

Nàng chỉ cho là Cố Thiệu, chậm rãi quay mặt đi, lại sợ tới mức kinh liền ngồi dậy, phát ra kinh hô ngắn ngủi: "A!"

Nàng lại che miệng.

Là Tư Hành Bái!

"Đêm thăm khuê phòng, hơi có chút thú vị." Bước chân Tư Hành Bái uyển chuyển nhẹ nhàng, thanh âm lặng yên, nhìn Cố Khinh Chu nói.

Trong tay hắn cầm một bó hoa hồng trắng, tổng cộng 6 nhánh, mỗi một nhánh đều nở đến phong thần lạnh thấu xương, cánh hoa tầng tầng lớp lớp thịnh trán, mùi thơm u hương ngào ngạt.

"Tặng cho nàng!" Hắn đưa cho Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu bị dọa đến chết khiếp, một lòng loạn nhảy, không có duỗi tay nhận lấy.

Phòng Cố Khinh Chu, ở lầu 3 Cố công quán, kế phòng Cố Thiệu, đối diện là Cố Tương cùng Cố Anh, hơi chút gió thổi cỏ lay, đều sẽ khiến Cố Khinh Chu vạn kiếp bất phục.

Tư Hành Bái đem hoa đặt ở trong tay nàng, nhanh chóng đem cửa trước sau đều khóa lại, kéo bức màn lại gần, thậm chí tắt đèn ngủ ở đầu giường kia.

Trong phòng đen nhánh một mảnh.


Đôi mắt thích ứng một lát, bọn họ có thể thấy hình dáng lẫn nhau.

"Không phát sốt." Tư Hành Bái ngồi xuống trên giường nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, sờ gáy nàng.

Nóng sớm đã tan.

Cố Khinh Chu kinh hồn phủ nghỉ, hỏi hắn: "Ngươi như thế nào mà đi lên? Đây là lầu 3!"

"Nhà nàng là tiểu dương lâu, lầu 3 cũng bất quá cao 10m. Ta leo lên 20m cùng chướng ngại vật đều như giẫm trên đất bằng, huống chi là 10m?" Tư Hành Bái nói.

Hắn ghé vào bên tai nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, "Ta đã sớm nói qua, nàng dám cự tuyệt không muốn gặp ta, ta liền phải nửa đêm bò vào giường nàng."

"Đã biết, ngươi là ghê gớm nhất, khi dễ nữ nhân!" Cố Khinh Chu quay về bên cạnh trốn tránh.

Tư Hành Bái ôm chặt eo nàng, không cho nàng trốn, khiến mặt nàng dán vào hắn, nhĩ tấn tư ma.

"...... Ta cả ngày nay đều lo lắng cho nàng. Nàng vẫn là nên dọn đến Biệt quán của ta đi, ta sẽ tìm cái cớ qua loa lấy lệ với phụ thân nàng, đỡ cho ta lúc nhớ mong, liền phải hàng đêm trèo tường vào gặp nàng." Tư Hành Bái nói.

Nhắc tới đến Biệt quán hắn, Cố Khinh Chu liền nhớ tới hai cái đầu người kia.

Nàng không rét mà run.

"Ngươi không cần bức bách ta như thế. Bức đến tàn nhẫn, ta cùng ngươi ngọc nát đá tan!* Tư Hành Bái, ta tình nguyện chết cũng không muốn lại đi tới Biệt quán của ngươi!" Cố Khinh Chu cắn răng, thân mình tiêm mỏng run nhè nhẹ.

(* Ý là đấu đến cả hai cùng chết)

Những cái thảm án đó, chỉ sợ Cố Khinh Chu nhất thời nửa khắc cũng khó có thể tiêu tan.

Tư Hành Bái ôm sát nàng.

Trong phòng hoa hồng có phần thanh hương, tràn đầy quanh quẩn bên bọn họ, ái muội như nước, tay áo nhẹ vởn quanh, rong chơi triền miên.

Hoa hồng là đại diện cho tình yêu.

Tư Hành Bái trầm mặc, hắn hô hấp thâm trầm mà thô nặng, cánh tay ôm nàng càng thêm khẩn.

Nàng luôn là cự tuyệt hắn.

Mèo con của Tư Hành Bái quá mức tự phụ, khi nào mới có thể dịu ngoan một chút?

Bất quá, quá mức ôn lương, thì cũng không phải là mèo nữa. Mèo, trời sinh chính là tự phụ mà ngạo kiều, Tư Hành Bái cũng nguyện ý giữ gìn sự cao ngạo của nàng.


Chỉ là ở góc nào đó trong lòng, vẫn là ẩn ẩn không cam lòng, thậm chí lo lắng.

Sợ nàng sẽ yêu người khác, rồi sợ nàng thật sự nhẫn tâm cùng hắn mà đấu đến quyết liệt.

Rốt cuộc nàng không yêu hắn, khả năng ngày đó sẽ sớm phát sinh.

"Đã khuya rồi, ta sáng mai còn phải đi học, ngươi đi nhanh đi." Cố Khinh Chu đẩy hắn, "Không được đến tiếp, chân ta tốt, ta sẽ gọi điện thoại cho Chu tẩu, kêu Chu tẩu chuyển lời cho ngươi."

Tư Hành Bái không có buông nàng ra.

Hắn thuận thế một cái, đem nàng đè ở trên giường, gối đầu tóc đen mềm mại của nàng lên tay, Tư Hành Bái nói: "Ta đêm nay ở nơi này, ta không muốn rời nữ nhân của ta đi!"

Cố Khinh Chu hô hấp mất một nhịp.

"Tư Hành Bái, ngươi không nói đạo lý." Cố Khinh Chu hút khí, "Ngươi sẽ hại chết ta! Ta rốt cuộc cùng ngươi có thâm thù đại hận gì, ngươi đối xử với ta như vậy?"

Thân người nàng phát cứng, tay chặt chẽ nắm lấy cánh tay Tư Hành Bái.

"Ta chỉ ngủ một lát, trước hừng đông ta sẽ đi." Tư Hành Bái nói.

Hắn không thuận theo, không buông tha.

Cố Khinh Chu kéo hắn hắn cũng không nhúc nhích.

Ánh sáng trong phòng u ảm, Cố Khinh Chu cắn chặt môi. Nàng hận Tư Hành Bái cực kì, nàng hận bộ dáng bất lực của chính mình ở trước mặt hắn.

Nàng nhất định phải giết hắn! Nhưng hắn ở trên giường nàng, nàng tự dưng tâm an, cơn ác mộng tối hôm qua tuyệt nhiên không có xuất hiện lại.

Cố Khinh Chu ngủ rồi.

Tư Hành Bái vẫn luôn không ngủ.

Hắn nhắm mắt chờ đợi, chờ đợi Khinh Chu của hắn an tâm tiến vào giấc ngủ, còn hắn thì yên lặng nghĩ tâm tư.

Hắn hôm nay cùng người bộ quân nhu nói chuyện, ở một tửu lầu ăn cơm, một vị nữ lang hiện đại mặc một bộ âu phục thật xinh đẹp, nhưng hắn lập tức nghĩ tới Cố Khinh Chu.

Hắn sai phó quan đi hỏi, xem âu phục này là nơi nào làm, biết được là Italy sản xuất, Tư Hành Bái đã phái người đi đặt.

Hắn ăn một món điểm tâm ngọt cũng không tệ lắm, cũng nghĩ tới Cố Khinh Chu, còn muốn mua mang về. Nhưng nàng không ở Biệt quán của hắn, mang về nàng cũng không ăn được, tâm tình hắn lại có phần sa sút.

Tư Hành Bái không phải người nam nhân bi xuân thương thu,* hắn xa nàng không được, tự nhiên liền nghĩ muốn đem nàng giam cầm bên cạnh, mặc kệ nàng có nguyện ý cùng không.

(* Ý là ủy mị, yếu đuối, cũng có thể hiểu là nhu nhược)

Trước đây cường hào thủ đoạt,* gần đây lại cảm thấy có phần thẹn, liền thỏa mãn tâm nguyện của nàng, đem nàng về lại Cố công quán.

(* Thành ngữ nghĩa là cưỡng ép, chiếm đoạt)

"Khinh Chu, là nàng quá nhỏ, hay là ta đã bức bách nàng quá chặt?" Tư Hành Bái nhẹ nhàng sờ qua khuôn mặt nhỏ của nàng.

Trong bóng đêm, Cố Khinh Chu tựa như tìm kiếm sự che chở, hướng vào lòng ngực Tư Hành Bái mà dùi đầu.

Tư Hành Bái vẫn luôn không ngủ.


Thẳng đến rạng sáng 4 giờ, thấy Cố Khinh Chu ngủ thật an ổn, quả nhiên không có mơ thấy ác mộng nữa, Tư Hành Bái mới lặng lẽ rời Cố công quán.

Khi Cố Khinh Chu tỉnh lại, cũng là hoảng sợ.

"Tư Hành Bái đâu?" Nàng nhìn chung quanh phòng, không có tung tích hắn, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chân đã không còn sưng, cũng không phát sốt, chỉ là miệng vết thương vẫn còn bầm tím, trước sau vẫn không có hoàn toàn khép lại.

Đó là do người chết cắn bị thương, Cố Khinh Chu vẫn luôn cảm thấy trên người mình vẫn mang theo vài phần sát khí.

Xui xẻo tột đỉnh, tất cả đều là Tư Hành Bái ban tặng.

Hắn tối hôm qua lại mang hoa hồng trắng tới, là chủng loại thực trân quý, hoa nở thật sự nùng diễm, đặt ở trong nhà lại thêm ngờ vực, còn không bằng cầm đi đưa cho giám thị.

Cố Khinh Chu liền đặt ở trong cặp sách, tới trường học.

Nàng cắm hoa vào bình trang trí, đặt ở văn phòng giám thị Miss Lâm.

Miss Lâm vừa vặn tiến vào, cười nói: "Ngươi sao biết ta thích hoa hồng trắng?"

Bà ấy thực vui vẻ.

Người tặng hoa hồng tay vẫn còn vương lại mùi hương, nhìn thấy giám thị thực thích, tâm tình Cố Khinh Chu cũng có chút chuyển biến tốt đẹp.

Đảo mắt đã qua hai tuần, Nhạc Thành lại có chuyện lớn xảy ra.

Long đầu của bến tàu Hồng Môn bị người khác ám sát, Hồng Môn không có người thừa kế mới, liền sụp đổ.

Ngày hôm sau, Quân Chính phủ liền đem 6 bến tàu của Hồng Môn, sung vào bến tàu chuyên dụng của quân đội.

Nhan Lạc Thủy lúc này cũng đã hiểu: "Nguyên lai hôn tin của Tư Hành Bái cùng Thái Ca Cao không phải là sự thật, mà là vì bến tàu a!"

Biết được Thái Ca Cao không có khả năng gả vào Quân Chính phủ, không ai cùng Tư phu nhân đấu đá lẫn nhau, hứng thú của Nhan Lạc Thủy rã rời.

Hôm nay nhắc tới Tư Hành Bái, Nhan Lạc Thủy lại tám về hắn.

Nhan gia cùng Tư gia là giao tình, Nhan Lạc Thủy rất rõ ràng quá khứ của Tư Hành Bái.

"Tư Hành Bái 10 tuổi liền ở trong quân hỗn, muội xem hắn sinh đến tuấn lãng bất phàm, ăn mặc quân trang lỗi lạc ung dung, nhưng người này a, hắn thô tục nhất!" Nhan Lạc Thủy nói.

Cố Khinh Chu nghe câu được câu không.

"Hắn chưa bao giờ cùng danh viện hẹn hò, nếu là hắn mời vị danh viện nào ăn cơm, khẳng định cùng ngày sẽ đem người đó lên giường ngủ, ngày hôm sau liền bỏ qua.

Tỷ nghe nhóm phó quan nói, ở trong mắt Tư Hành Bái, nữ nhân chỉ có hai loại: Loại có thể ngủ cùng chỉ là kỹ nữ, không thể ngủ với người xa lạ. Danh viện nào cùng hắn hẹn hò, điều đó tương đương với nói cho mọi người trên thế gian rằng, nàng ta đã tự bán đứng chính mình, đắm chìm trong trụy lạc."* Nhan Lạc Thủy nói.

(* Nghĩa là sa ngã vào chốn ăn chơi xấu xa; hư hỏng)

Sắc môi Cố Khinh Chu tức khắc trắng bệch.

Dựa theo cách nói của Nhan Lạc Thủy, Cố Khinh Chu dò thứ tự của mình: Nàng là: "có thể ngủ cùng chỉ là kỹ nữ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui