Nhan ngũ thiếu không yêu Cố Khinh Chu.
Hắn tiếp xúc qua nữ hài tử không nhiều lắm, mà Cố Khinh Chu thường xuyên tiếu lệ đáng yêu, tâm tư ngẫu nhiên thâm trầm, làm cho Nhan ngũ thiếu rất muốn nhìn thấu vị nghĩa muội này.
Cố Khinh Chu rốt cuộc là con người như thế nào.
Tâm tư quẩn quanh như vậy, Nhan ngũ thiếu liền ngây người nhìn Cố Khinh Chu, đến lúc Nhan Lạc Thủy chụp lấy bờ vai của hắn, hắn bị dọa nhảy dựng.
"....... Đừng có tâm tư rung động, Khinh Chu là vị hôn thê của Tư thiếu soái. Tư Đốc Quân còn tốt, những người khác ở Tư gia có đức hạnh gì ngươi là biết được, đừng dính vào gia đình bọn họ mà có mâu thuẫn, làm phụ thân khó xử." Nhan Lạc Thủy cảnh cáo đệ đệ.
Nhan ngũ thiếu xấu hổ, ho nhẹ nói: "Ta không có động lòng, ta thích Tư Quỳnh Chi như vậy!"
Nhan Lạc Thủy khẽ cười tươi: "Ngươi thích tìm ngược mà thôi, Tư Quỳnh Chi căn bản xem ngươi chướng mắt."
"Ai cần ngươi lo, ngươi không phải cũng là đối với cái tên họ Tạ nhớ mãi không quên sao?" Nhan ngũ thiếu thẹn quá thành giận, đánh thẳng vào nỗi đau của tỷ tỷ hắn.
Nhan Lạc Thủy dương tay liền phải đánh hắn.
Cố Khinh Chu vừa vặn nghe được, hỏi: "Họ Tạ là ai?"
Nhưng Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên đã chạy đi xa.
Bữa cơm trưa dã ngoại đã ăn xong, Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên đi câu cá, Cố Khinh Chu ngồi ở trên mỏm thảm cỏ mềm, hỏi Nhan thái thái: "Mẫu thân, họ Tạ là ai?"
Con ngươi hiền lành của Nhan thái thái đang nhìn hai cái cần câu cá, ngoái đầu nhìn lại, hỏi Cố Khinh Chu: "Con cũng nghe nói rồi?"
"Mới vừa nghe Ngũ ca nói."
Nhan thái thái thở dài: "Tạ gia là thị trưởng đời trước, Lạc Thủy thực ái mộ Tạ gia Tam thiếu. Chỉ là, Tạ tam thiếu là hài tử lãnh tâm lãnh phổi,* đối với Lạc Thủy không để trong lòng.
(* Ý là lạnh lùng vô cảm vô tình @@)
Nghĩa phụ con không đồng ý, mẫu thân cũng không đồng ý, Tạ tam thiếu vô tâm vô tư với Lạc Thủy, như vậy là quá ủy khuất cho Lạc Thủy, tương lai còn không biết có quang cảnh nào, nam nhân cưới di thái thái lại bất quá là bình thường.
Lạc thủy chính là một thân cây si, âm thầm ái mộ hắn. Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, mẫu thân lạnh mắt nhìn, Lạc Thủy nịnh bợ hắn tương đối nhiều.
Năm kia, Tạ gia được điều đến trung ương để kế nhiệm, bộ chính trị đi Nam Kinh nhậm chức, trái tim Lạc Thủy này vẫn là không định từ bỏ, con xem nó hiện tại, nói đến việc hôn nhân của nó, nó liền không muốn."
"Tạ gia tam thiếu vì sao không thích Tứ tỷ?" Cố Khinh Chu hỏi.
Nhan thái thái thở dài: "Con còn nhỏ, làm sao hiểu được chuyện đó? Chúng ta người lớn cũng không hiểu."
"Lạc Thủy tốt như vậy, Tạ tam thiếu thật là mắt chó bị mù!" Cố Khinh Chu mắng.
Nhan thái thái bật cười, sờ tóc nàng: "Con mới bao lớn, không biết bọn họ người trẻ tuổi mơ mộng hồ đồ, mẫu thân cũng không muốn quản, chờ Lạc Thủy tốt nghiệp liền cho nó đính hôn, về sau thì tốt rồi."
Ở trong mắt Nhan thái thái, Cố Khinh Chu là so với tiểu Nhan Lạc Thủy, càng là giống hài tử.
(* Hài tử chỉ đứa con nít. Chắc các bạn đã biết ^^)
Thời điểm trở về, Cố Khinh Chu còn hỏi Nhan Lạc Thủy.
"Sao tỷ chưa bao giờ nói cho muội?" Cố Khinh Chu tò mò.
Nhan Lạc Thủy gượng gạo cười: "Chuyện mất mặt như vậy, có thể nào nói cho muội sao?"
Thái độ nàng nhẹ nhàng.
Cố Khinh Chu không còn cách nào mà phán đoán, nàng ấy thật sự còn ngại hay không.
"Tỷ còn nghĩ đến hắn sao?" Cố Khinh Chu thấp giọng hỏi.
Con ngươi quẩn quanh của Nhan Lạc Thủy khẽ nhúc nhích, có chút tình cảm chậm rãi chảy xuôi, nàng buồn bã giải bày: "Nghĩ chứ, làm sao liền dễ dàng quên mất như vậy?"
Cố Khinh Chu nhẹ nhàng cầm tay nàng ấy.
Nhan Lạc Thủy ngước mắt mỉm cười.
Hai người trầm mặc một lát, Cố Khinh Chu hỏi Nhan Lạc Thủy: "Thích một người, là cái cảm giác gì?"
Nhan Lạc Thủy mỉm cười: "Nhưng việc này tỷ nói không tốt, tỷ chỉ là yêu thầm, không hiểu được tình cảm từ hai phía tương duyệt mỹ diệu ra sao. Yêu thầm thực khổ, giống như nước trà quá đặc sệt, trừ bỏ nước ra thì chính là xác trà, nếm không đến bất luận là thanh hương cùng cam thuần nào."
Nàng hơi hơi trầm mặc.
Trong xe không khí trầm thấp hẳn đi.
"Đừng yêu thầm người nào đó." Nhan Lạc Thủy nói với Cố Khinh Chu, "Muội thích người nào đó trước, muội liền sẽ mất đi giá."
Cố Khinh Chu vội không ngừng gật đầu.
Dù sao nàng cũng không có thích ai.
Về sau cũng sẽ không có.
Nàng ngộ không đến, chẳng sợ về sau thích, thì Tư Hành Bái cũng sẽ không đồng ý; nhưng, nàng sẽ tuyệt đối không thích cái tên biến thái Tư Hành Bái.
(p/s: Chị chắc chứ? :)))))
Cố Khinh Chu đại khái không có thích cho người nào đó cơ hội!
Nàng cùng ngày ở lại Nhan gia.
Buổi tối cùng Nhan Lạc Thủy luyện cầm, nói chuyện phiếm, cơ hồ đều là quay chung quanh nhóm Miss ở trường học, còn có những bạn học khác.
Bạn học các nàng phi phú tức quý,* Nhan Lạc Thủy cùng Cố Khinh Chu giải thích bối cảnh của bọn họ.
(* Ý là không phú cũng quý -> Giàu có)
Tới buổi chiều chủ nhật rồi, Cố Khinh Chu mới về nhà.
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời lặn ở phía Tây, đem ánh nắng chiều quyệt diễm phô rải khắp nhân gian, cây bích thụ phồn hoa ở đình viện bị nhiễm đến quyến rũ vũ mị.
Cố Khinh Chu đẩy cửa lớn vào phòng khách, liền nhìn thấy một bóng dáng màu tím ngồi ở trên sofa.
Ánh đèn thủy tinh đem vẽ lãnh mị chiếu xuống đất dừng ở trên người nữ nhân kia.
Nữ tử ước chừng 20 tuổi, da thịt trắng nõn, cổ thon dài, một đầu tóc dài xõa xuống.
Nàng ấy nhìn thấy Cố Khinh Chu tiến vào, liền đứng lên.
Nữ tử có dáng người quyến rũ, trước đẹp sau kiều, phía trước nãy nở, phía sau tròn xoe, càng thêm một đoạn eo nhỏ đến đáng thương.
Nàng ăn mặc sườn xám màu tím, chính là Tần Tranh Tranh kia may cho, phụ trợ thêm cho nhan sắc, càng thêm vẻ mỹ diễm.
Nam nhân nhìn thấy nữ tử như vậy, chỉ sợ đều muốn chết ở trên người nàng ta.
Đây là kế hoạch của Tần Tranh Tranh.
Cố Khinh Chu mỉm cười.
"Đây là Khinh Chu tiểu thư." Tần Tranh Tranh giới thiệu, "Khinh Chu, đây là biểu muội bà con xa của nhà mẫu thân thân sinh của ta, tên là Tuyết Hương."
"Ngài hảo." Cố Khinh Chu cơ hồ muốn cười ra tiếng, dùng sức nhịn xuống, cùng Tuyết Hương bắt tay.
Tuyết Hương có dáng người vũ mị, đồng thời cũng có cặp mắt nghiêng trường câu hồn, trên dưới đánh giá Cố Khinh Chu.
"Khinh Chu tiểu thư." Tuyết Hương nói.
Đôi lông mày của Tuyết Hương mang theo vẻ đào hoa, con ngươi to nghiêng lưu chuyển thật sự mau, đều có mị thái.
Nữ hài tử này không an phận.
Tần Tranh Tranh suy nghĩ nửa ngày, nghĩ ra cái chủ ý ấu trĩ này, nạp cho Cố Khuê Chương một cái tiểu thiếp, phân đoạt sủng ái với Nhị di thái, này có thể ví như là dẫn sói vào nhà.
(p/s: Đồ!!! Bà này chắc được trao tặng huy chương là bà vợ "hoàn hảo" mà mọi ông chồng đều muốn cưới.:D)
Cố Khinh Chu mỉm cười.
Tần Tranh Tranh ở trên con đường chết, lại đi tới thêm một bước nữa.
Thời điểm cơm chiều, Cố Khuê Chương đã trở về.
Nhìn thấy Tuyết Hương, ông ta sửng sốt một chút, mới nói: "Tuyết Hương?"
Tuyết Hương đứng lên, xấu hổ nhẹ hạ thân hình đẫy đà quyến rũ của mình, mềm mại kêu một tiếng: "Lão gia!"
Thanh âm kia có thể thấm đến tận não.
Nàng mặc một bộ sườn xám màu tím.
Cố Khuê Chương yêu nhất chính là nữ nhân mặc màu tím, ông ta cảm thấy màu tím là màu khiến nhan sắc diễm lệ nhất, có thể đem nét vũ mị của nữ nhân phác hoạ ra hoàn toàn.
"Lão gia, ngài còn nhớ rõ muội không?" Tuyết Hương lại nói, thanh âm kiều nhu.
"Phần dưới" người Cố Khuê Chương cơ hồ muốn lập tức ngẩng đầu chào.
Ông ta đương nhiên nhớ rõ.
Hai năm trước, Tuyết Hương nói người trong nhà muốn đem nàng ấy bán cho một lão địa chủ 60 tuổi làm thiếp, nàng không đồng ý, liền chạy đến Nhạc Thành cậy nhờ Tần Tranh Tranh.
Tần Tranh Tranh căn bản không nhớ rõ mình còn có biểu muội bà con xa nhỏ như vậy.
Thấy đối phương quá mức chói mắt, đặc biệt là dáng người kia, quả thực là câu hồn đoạt phách, Tần Tranh Tranh liền không muốn giữ nàng ở lại.
Khi đó, Cố Khuê Chương liền nhìn trúng Tuyết Hương, muốn giữ lại Tuyết Hương, thêm một Tứ phòng di thái thái, lại bị Tần Tranh Tranh âm thầm quấy rầy, chính là đem Tuyết Hương tiễn đi.
Thẳng đến hôm nay, Cố Khuê Chương nhớ tới Tuyết Hương, đều là không cam lòng, thời điểm nhiều lần cùng Tần Tranh Tranh "hành sự", cầm ngực Tần Tranh Tranh hỏi: "Ngực Tuyết Hương lớn như vậy, không biết một cái tay có thể nắm chặt hết hay không!"
Tần Tranh Tranh tức giận đến hộc máu.
Cố Khuê Chương cũng thống khổ, đối với Tuyết Hương nhớ mãi không quên, nhớ tới chính là thành một cây si trong lòng.
Mỹ nhân nũng nịu như vậy, hiện tại không biết đã bị lão đông tây nào đè ở dưới người chơi qua hay chưa.
Ông ta cũng bởi vì vậy mà thường hận Tần Tranh Tranh.
Hiện giờ, Tuyết Hương đột nhiên về Cố gia.
Cố Khuê Chương lập tức hiểu rõ chuyện là như thế nào, cảm kích nhìn mắt Tần Tranh Tranh.
"Đương nhiên nhớ rõ!" Cố Khuê Chương cơ hồ gấp không chờ nổi.
Lần này Tuyết Hương thay đổi bộ sườn xám ôm sát, so với bộ y phục trước kia càng hiện dáng người, Cố Khuê Chương giống như một người đói cực kỳ, hận không thể lập tức cắn nuốt nàng.
Một giờ cơm chiều, Cố Khuê Chương lại phá lệ cảm thấy quá dài.
Chịu đựng bữa tối dài ngoằn kia, Cố Khuê Chương kêu mọi người lên lầu, chỉ để lại Tuyết Hương, hai người ở khán đài uống trà nói chuyện. Tần Tranh Tranh đều không có mặt.
"Là biểu tỷ kêu muội tới, nói muội ở nông thôn không dễ dàng, về sau phải dựa vào biểu tỷ mà sống." Tuyết Hương nói khẽ với Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương thật sự nhịn không được, một tay đem tay nàng kéo qua tới, ôm vào trong ngực.
Tuyết Hương đối với ý nguyện ân ái còn cự, kiều nhu hô: "Lão gia!"
"Nguyện ý cùng lão gia không?" Cố Khuê Chương thở hổn hển hỏi nàng.
Tuyết Hương cắn môi, buông rũ mi mắt không đáp lại. Nữ nhân không đáp, chính là thẹn thùng nói nguyện ý.
Cố Khuê Chương một phen xé rách sườn xám trên người nàng.
Trước mắt là cơ thể da thịt trắng noãn như tuyết.
"Lão gia, lỡ có người thấy......." Tuyết Hương lúc sau ngưỡng đầu, làm Cố Khuê Chương mơn trớn đến càng thuận tay.
"Không sợ!"
Động tĩnh ở khán đài rất lớn, Tuyết Hương ở nông thôn đã sớm bị bán cho lão địa chủ, nữ nhân đã quan hệ qua, càng biết như thế nào để phối hợp.
Nàng một chút cũng không biết xấu hổ, kêu đến **, trên lầu đều có thể nghe được.
(p/s: Xin đừng ném đá mình. Nhưng quả thực mình edit khúc này cảm thấy quá bẩn T-T
Ý kiến cá nhân:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...