Tư Quỳnh Chi kiến nghị Cố Khinh Chu tới Nhan gia chữa bệnh, đương nhiên là không có hảo tâm.
Nhìn khí sắc của Nhan thái thái, hơn nữa còn thấy đã chuẩn bị sẵn quan tài, Tư Quỳnh Chi nghĩ thầm: “Đại la thần tiên cũng cứu không được Nhan thái thái, dương thọ của bà đã tận. Lúc này, mặc kệ vị đại phu nào tiếp nhận cũng đều như khoai lang làm phỏng tay.”
Đại nhi tử của Nhan gia đang dạy học ở nước Đức cũng phải mang theo con dâu trở về, hơn phân nửa là vội về để chịu tang.
Tư Quỳnh Chi liền khẳng định người của Nhan gia cũng rõ ràng bệnh tình của Nhan thái thái đã không trông mong gì nữa.
“Nhan thái thái xem ra không sống nỗi mấy ngày nữa.” Tư Quỳnh Chi nghĩ thầm, “Đáng thương, bà ấy là người tốt như vậy mà.”
Nhưng trong thâm tâm Tư Quỳnh Chi lại nghĩ, “Nếu cái người tốt này đã muốn chết, sao không trước khi chết giúp chúng ta một phen?”
Nhan thái thái bệnh không chữa được, y giả không phải thần tiên, đối với dương thọ đã tận thì người nào cũng không giúp được.
Mà điều Tư Quỳnh Chi muốn làm chính là nhất định phải để Cố Khinh Chu tiếp nhận ca bệnh này.
“Chờ Nhan thái thái chết ở trong tay Cố Khinh Chu, thì ai có thể giải thích được Nhan thái thái là không phải do Cố Khinh Chu hại chết.” Tư Quỳnh Chi nghĩ thầm.
Tư Quỳnh Chi biết mẫu thân mình cũng bị Cố Khinh Chu gài bẫy, nhưng lại không biết Cố Khinh Chu dùng cái để nắm cán mẫu thân, Tư phu nhân cũng không chịu nói cho Tư Quỳnh Chi biết.
Không thể biết nội tình, Tư Quỳnh Chi cũng không có cách giúp, chỉ phải tìm cơ hội một lần nữa.
Cố Khinh Chu trị chết Tổng Tham Mưu đại thái thái, Tư Đốc Quân mặc kệ là vì quân tâm, hay là vì mặt mũi, đều sẽ lập tức thối lui hôn sự cùng Cố Khinh Chu, thậm chí còn có khả năng đem Cố Khinh Chu giải đến Cảnh Bị Thính, tố cáo cô tội mưu sát.
Ngay cả Tư lão thái đều không có lý do ngăn trở.
Đến lúc đó, Tư Quỳnh Chi cùng Tư phu nhân liền có thể ném đá giấu tay.
Thật là một cơ hội tốt!
“Cố Khinh Chu, con đường của cô đến đây đã tận rồi!” Tư Quỳnh Chi mỉm cười, tâm tình thực không tồi.
Cửa phòng Nhan thái thái rộng mở, các hài tử của Nhan gia quay chung quanh không chịu rời đi.
Tư Quỳnh Chi mắt nhìn tứ phương, Cố Khinh Chu cũng thế. Quang cảnh này của Nhan gia, Cố Khinh Chu quét liếc mắt một cái cũng thấy rõ ràng.
Cố Khinh Chu nhìn các vị thiếu gia, tiểu thư của Nhan gia, trong lòng suy đoán: “Phỏng chừng là bác sĩ nói Nhan thái thái chỉ còn có thể sống được vài ngày nữa thôi, cho nên bọn họ lật đậ chạy về để gặp mẫu thân lần cuối.”
Nhan thái thái sinh được năm người con, Trưởng tử đang dạy học ở nước Đức, Thứ tử làm việc ở cục đường sắt, Tam tiểu thư theo nhà chồng định cư sang Anh; Tứ tiểu thư cùng Ngũ thiếu gia là một đôi song thai long phượng, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi.
Những người con ở Nhan gia trừ bỏ tam tiểu thư đang mang thai không đi được, tất cả đều đã tập trung đầy đủ.
Cô gái mặc áo màu vàng cam thêu hoa hải đường chính là con gái thứ tư của Nhan thái thái, Nhan Lạc Thủy, mí mắt cô sung húp, vẫn còn lấp lánh lệ quang, có thể thấy được là cô luyến tiếc mẫu thân mình cỡ nào.
“Thím, người yên tâm, cứ từ từ dưỡng bệnh, ít ngày nữa là có thể khỏe hơn thôi.” Tư Quỳnh Chi tiến lên, nói khẽ với Nhan thái thái.
Người con trai thứ năm của Nhan thái thái, cũng chính là nửa kia của cặp song thai long phượng vốn từ nhỏ đã rất thích Tư Quỳnh Chi.
Tư Đốc Quân từng nói giỡn rằng muốn cùng Nhan gia kết thành thông gia, lúc ấy Tư phu nhân liền trở mặt, bà ta khó chịu không thôi, vì vậy mà Nhan thái thái mới không nghĩ tới chuyện muốn Tư Quỳnh Chi làm con dâu mình.
Chỉ là, Nhan lão ngũ còn chưa từ bỏ ý định, đến nay vẫn nhớ thương Tư Quỳnh Chi.
Giờ phút này, ánh mắt Nhan lão Ngũ chợt sáng, liếc mắt nhìn Tư Quỳnh Chi, tình cảm ái mộ khó có thể che dấu.
Nhan thái thái cười cười, nói: “Cảm ơn lời này của Tam tiểu thư.”
“Thím, cách đây không lâu tổ mẫu con cũng sinh bệnh, sau lại gặp được một vị thần y nên mới có thể khỏe mạnh đến giờ, nếu không giờ người cũng không thể trông thấy bà.” Đôi mắt Tư Quỳnh Chi tươi đẹp, môi sắc nhu nhuận, nói chuyện cũng hiện ra nét cao nhã.
Thanh âm cô thay đổi dần.
“Là vị thần y nào?” Nhan gia Tứ tiểu thư Nhan Lạc Thủy lập tức hỏi.
Mấy người con còn lại cùng Nhan Lạc Thủy đều rất luyến tiếc mẫu thân, dù chỉ con một chút hy vọng ít ỏi cũng không nguyện không buông tha.
“Chính là Cố tiểu thư đây!” Tư Quỳnh Chi chỉ về người đứng phía sau lão thái thái, Cố Khinh Chu.
Ánh mắt mọi người ở Nhan gia theo ngón tay của Tư Quỳnh Chi, dừng ở trên người Cố Khinh Chu.
Nghe nói vị này chính là vị hôn thê của nhị thiếu soái Tư Mộ, là một nữ tử đến từ nông thôn lạc hậu. Hiện giờ gặp mặt, quả nhiên là thật, phong thái e thẹn đoan trang của một cô gái truyền thống, không phải dạng người hoạt bát cũng không có hơi hướng thời thượng gì.
Nếu có thì chỉ có thể là chiếc áo choàng màu đỏ rực phản chiếu lên khuôn mặt của Cố Khinh Chu, hồng quang lộng lẫy, làm cô nhìn qua càng thấy cô tuổi nhỏ, mọi người ở Nhan gia nhìn cô xong, lúc sau, tất cả đều hơi hơi nhíu mày.
Chỉ là một hài tử!
Hài tử có thể trị bệnh gì được!
Quỳnh Chi tiểu thư không phải nói giỡn chứ?
Nhưng Tư Quỳnh Chi từ nhỏ đã điềm tĩnh, có thế thấy được phong phạm của danh gia vọng tộc, đương nhiện sẽ không vô duyên vô cớ nói giỡn.
Nhan thái thái lại hồ nghi nhìn mắt Tư lão thái cùng Tư phu nhân.
Tư phu nhân nói: “Nói đến các người có thể không tin, Lão thái thái bị bệnh, thật là nhờ Khinh Chu chữa khỏi. Đứa nhỏ này thiên phú không giống bình thường, lúc ấy chúng ta cũng lắp bắp kinh hãi.”
Lời này vừa nói, Nhan thái thái cùng các con bà càng kinh ngạc.
Chẳng lẽ là thật sự?
Nhan thái thái lại đánh giá Cố Khinh Chu, thấy thế nào cũng đều cảm thấy Cố Khinh Chu còn nhỏ, quá sức non nớt, không giống bộ dáng của người đi chữa bệnh.
Nhan gia mọi người đều nhíu mày.
“Cô thật sự...... chữa được bệnh sao?” Nhan gia Tứ tiểu thư Nhan Lạc Thủy, thật cẩn thận hỏi Cố Khinh Chu.
Cả nhà đều hoài nghi Cố Khinh Chu, chỉ có Nhan Lạc Thủy mang theo vài phần hy vọng, hy vọng thật sự sẽ xuất hiện kỳ tích.
Cô hy vọng nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích!
Nhan Lạc Thủy từ nhỏ đã luôn ở mẫu thân mình, mẹ con hai người tình cảm thâm hậu, Nhan Lạc Thủy đến lớn rồi nhưng vẫn không chịu “Cai sữa”, suốt ngày cô đều dính lấy mẫu thân mình không rời đi.
“Cô có thể cứu được mẫu thân ta không?” Nhan Lạc Thủy cơ hồ muốn khóc, muốn tiến lên giữ chặt lấy tay của Cố Khinh Chu, cầu Cố Khinh Chu hỗ trợ.
Nhan gia đại thiếu nãi nãi giành trước một bước ngăn cản Nhan Lạc Thủy: “Tứ muội, muội đừng quá xúc động.”
Lúc này, Tư lão thái cũng nói: “Y thuật Khinh Chu đúng là thực tốt, bệnh của ta ít nhiều nhờ con bé. Nếu không nhờ vậy, ta hiện tại vẫn còn nằm liệt trên giường.”
Nhan gia mọi người lại là sửng sốt.
Ngay cả Lão thái thái cũng nói y thuật Cố Khinh Chu tốt, chẳng lẽ nào là thật vậy?
Cố Khinh Chu là một thiên tài y học?
Tư lão thái rất có uy vọng, bà tuyệt đối sẽ không nói bậy. Bà đã nói như vậy, mọi người liền không thể không tin.
Nhan thái thái lại do dự.
“Tư phu nhân từ trước đến nay đều rất hiếu thắng, đối với cô con dâu tương lai này, bà ta khẳng định là đang thổi phồng cho cô ta. Chắc Lão thái thái thấy chúng ta đều hoài nghi lời nói của Tư phu nhân liền vì mặt mũi con dâu cũng muốn khoe khoang vài câu.” Nhan thái thái nghĩ thầm.
Nghĩ như vậy, Nhan thái thái càng không dám để Cố Khinh Chu bắt mạch.
Bà nghĩ lưu lại chút hơi thở sau cùng này, cùng với các con chờ lão gia trở về đâu!
Tuy rằng không ủng hộ Cố Khinh Chu, nhưng mặt mũi vẫn phải giữ, vì thế Nhan thái thái nói: “Cố tiểu thư lợi hại như vậy? Bệnh của ta liền nhờ Cố tiểu thư thỉnh mạch.”
Bà vươn tay.
Nhan gia bọn họ có chút khẩn trương.
Bất quá, nếu Cố Khinh Chu có khai phương thuốc, bọn họ cũng là có thể không dùng. Nghĩ như vậy, tâm bọn họ cũng nhả ra vài phần
“Con đây tài hèn học ít, xin cả gan bêu xấu.” Cố Khinh Chu nói.
Dứt lời, Cố Khinh Chu an vị tới mép giường Nhan thái thái, quả nhiên nghiêm túc bắt mạch Nhan thái thái.
Nhan thái thái đôi tay gầy yếu trơ xương, cơ thể ốm yêu lạnh nhạt, Cố Khinh Chu đặt tay lên nghiêm túc bắt mạch, sau đó lại nhìn Nhan thái thái nói: “Thái thái, cho con xem lưỡi của người.”
Nhan thái thái liền mở miệng ra.
Cố Khinh Chu bắt mạch xong, ước chừng mười phút, cô đứng lên, quét mắt một cái toàn bộ mọi người trong phòng, nhìn tới Nhan gia Nhị thiếu gia, Ngũ thiếu gia, Đại thiếu nãi nãi, Nhị thiếu nãi nãi, Tứ tiểu thư đều ở đây, liền nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Y giả không bao giờ được ở trước mặt bệnh nhân nói về bệnh tình của họ, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tình của người bệnh.
Nhan lão gia không có ở đây, Cố Khinh Chu đành phải nói cùng các con của Nhan thái thái
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...