Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Cố Khinh Chu đi theo lão thái thái, từ Tư Công quán xuất phát hướng tới Nhan Công quán.

Trong xe thực ấm áp, Cố Khinh Chu ngồi ở bên người lão thái thái, trong lòng an tĩnh.

Tư lão thái chịu không nổi xóc nảy, cho nên xe ô tô đi rất chậm. Cố Khinh Chu từ kính chiếu hậu thoáng nhìn ra phía sau Tư Quỳnh Chi cùng Tư phu nhân nói chuyện trong ô tô, cô chột dạ đánh cái hắt xì.

“Bọn họ là đang nghị luận về mình sao?” Cố Khinh Chu thì thầm.

Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi khẳng định là đang nghị luận Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu được Tư lão thái thích như vậy, Tư phu nhân không vui mới là lạ.

Nhưng thật không biết, bọn họ sẽ làm thế nào đối phó cô đây.

Tư lão thái không nghĩ nhiều, chỉ quan tâm hỏi Cố Khinh Chu: “Có lạnh không?”

Cố Khinh Chu lắc đầu: “Dạ không có ạ, Lão thái thái.”

Sự quan tâm đến ấm lòng của Lão thái thái làm Cố Khinh Chu hoàn hồn.

Tư lão thái nhẹ nhàng cầm tay Cố Khinh Chu: “Còn nói không lạnh, tay con đã lạnh đến thế này mà. Mấy người trẻ tuổi như tụi con sao cứ luôn ăn mặc ít như vậy, không tốt đâu.”

Lòng bàn tay Lão nhân gia chất da khẽ buông lỏng, cực kỳ giống tấm thảm nhung trong nhà, ấm áp mềm mại.

Cố Khinh Chu trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Lão thái thái dặn dò nàng, lần sau nhất định phải nhiều mặc quần áo, ngày thường phải biết tự chăm sóc mình, hỏi han ân cần cẩn thận.


“Ngài yên tâm, lần sau con sẽ ăn mặc đồ ấm hơn. Hôm nay không biết như thế nào, thật không cẩn thận gì hết, vẫn là Lão nhân gia ngài trên người mặc đủ ấm, khí huyết hưng vượng.” Cố Khinh Chu cười nói.

Tư lão thái nói: “Con cũng cần phải tẩm bổ một chút, lát về ta gọi người mang chút tổ yến cho con.”

“Trong nhà con có, chỉ cần con muốn ăn, liền sẽ có người trong quý phủ dọn cơm.” Cố Khinh Chu vội cự tuyệt.

Cô chịu nhận tổ yến được thì sao chứ, mang về dù không có bị Tần Tranh Tranh tịch thu, thì bà ta cũng sẽ tìm cách đổi từ hàng thượng phẩm thành hàng hạ phẩm.

“Vậy cũng tốt.” Tư lão thái cười nói.

Rồi sau đó, bọn họ liền nói về Nhan thái thái.

Lão thái thái nói với Cố Khinh Chu: “Nhan Tân Nông là Tổng Tham Mưu của đốc quân, đốc quân rất coi trọng ông ấy.”

Cố Khinh Chu như hiểu ra: Thì ra là Tổng Tham Mưu, tương đương với chức phó tư lệnh, là phó lãnh đạo của Tư Đốc quân. Nếu có thể kết giao tốt với Nhan gia, Cố Khinh Chu sẽ càng có thêm nhiều thuận lợi.

Cố Khinh Chu nhớ tới Lý mẫu từng nói: Khinh Chu tiểu thư, người tới Nhạc thành nhất định phải gắn kết được nhiều mối quan hệ. Nhân tình là thứ tiền không thể mua được, chỉ có nó mới là thứ phụ trợ  giúp ta đạt được thành công nhanh nhất.

Hiện giờ, cơ hội gắn kết nhân mạch đến rồi.

Cố Khinh Chu không cần nhân mạch mang đến cho mình vinh hoa phú quý, cô chỉ cần nhân mạch làm chỗ dựa vào, để cô có thể cùng mẫu thân và người nhà ngoại tổ báo thù.

Nguyên nhân mẫu thân cô chết, khẳng định là do Tần Tranh Tranh vì muốn đoạt lấy danh phận chính thê mà ra tay; còn cữu cữu cùng ông ngoại cô vì sao chết đến nay còn chưa rõ minh bạch.


Sau khi biết được thân phận địa vị của Nhan gia, Cố Khinh Chu liền càng quan tâm đến bệnh tình của Nhan thái thái.

Bên kia, lão thái thái tiếp tục nói: “Nhan Tân Nông này có chút tác phong của người Tây Phương, ông ấy không cưới di thái thái, cùng phu nhân ông là kiêm điệp tình thâm, một gia đình tốt đẹp hoàn hảo, ta cũng vì vậy thật thích ông ấy.”

Thế đạo hiện tại này, quyền cao chức trọng như thế lại không nạp thiếp, quả thực hiếm thấy, hiếm thấy đến nỗi người khác sẽ hoài nghi ông ta có phải quá sợ vợ hay không, hoặc là do ông không có năng lực.

Tư Đốc Quân có những ngũ phòng di thái thái, ngay cả phụ thân của Cố Khinh Chu, không phải cũng có một thê hai thiếp đó sao?

Vì vậy, Cố Khinh Chu đối với việc không nạp thiếp của Nhan Tổng Tham Mưu cũng có chút tò mò.

“Nhan thái thái rốt cuộc bệnh gì a?” Cố Khinh Chu hỏi.

Nhắc về chuyện, Lão thái thái sắc mặt hơi trầm xuống: “Nói tới chuyện này ta cũng có chút buồn! Nhan thái thái bị bệnh bao tử, quanh năm vẫn luôn dựa trung dược để sống, xem như cũng ổn.

Nhưng ba năm trước, bệnh bao tử  của Nhan thái thái chuyển biến trầm trọng, có người giới thiệu cho bà một vị bác sĩ người Đức. Cái kia bác sĩ người Đức nói, dạ dày Nhan thái thái bị thối rữa gây ra xuất huyết, cần phải cắt bỏ một ít dạ dày.”

Cố Khinh Chu chen vào nói: “Đây có thể là bệnh loét dạ dày.” Đây là cô từng nghe sư phụ kể. Sư phụ cô là thần y Trung dược, cũng đã từng học qua Tây y.

Thấy Lão thái thái trầm mặc, Cố Kinh Chu mới dần hiểu“Là do Nhạc mẫu của con”, là chỉ Tư phu nhân, tuy nhiên Cố Khinh Chu cũng có phần nghe không được thoải mái.

“Đúng đúng, chính là dùng cái cách quỷ quái đó để chữa bệnh cho Nhan thái thái, ta là cực lực phản đối. Nhưng Nhan gia lại nghe lời Nhạc mẫu con tin vào ba cái chuyện ma quỷ, một hai để cho Nhan thái thái làm phẫu thuật.

Giải phẫu xong, thật ra cũng khỏe được hơn một năm. Nhưng một năm sau đó lại bắt đầu phát bệnh, thế mà gã bác sĩ người Đức còn nói dạ dày cái gì mà đường ruột lại bị loét, phải mổ bụng thêm lần nữa, ôi A di đà phật!


Từ đó về sau, Nhan thái thái liền bị bệnh, dạ dày không ngừng đau, mỗi lần phát tác là hộc máu, đứt quãng hai năm, gần nhất hai tháng nay, mỗi ngày hộc máu, càng phun càng nhiều, có lúc là cả khối máu tươi.

Tuổi trẻ hộc máu, mệnh không dài được! Tây y hại chết người, trung y truyền từ đời các lão tổ tông chúng ta trước nay không hại người như vậy. Ta liền nói qua, giải phẫu mổ bụng, đều là kỳ kỹ dâm xảo, ta cho dù là đã chết, cũng tuyệt không muốn Tây y chạm dao vào trong bụng ta một khắc!”

Lão thái thái lại nói tiếp, vô cùng đau đớn.

Hiện tại giá thị trường, Tây y được đề bạc lên cao, nhưng do thiếu thiết bị chữa bệnh cùng nhân lực bác sĩ, nên Tây y thu hút sự quan tâm của dân chúng.

Mà trung y lại như chuột chạy qua đường, mọi người đều đòi đánh, làm cho không ít Bách Thảo Đường phải đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, tất cả mọi người đều không còn tâm tư làm đại phu.

Bởi vậy, có chút bệnh nhỏ tầm thường, hai quan niệm cách chữa bệnh lại xung đột lẫn nhau, ngược lại biến thành bệnh nặng.

“Lão thái thái, con nhất định sẽ toàn lực chữa khỏi Nhan thái thái, ngài yên tâm!” Cố Khinh Chu cầm tay Lão thái thái.

Lão thái thái vui mừng thở dài, nói: “Khinh Chu, con khẳng định là được cao nhân chân truyền. Y thuật lão tổ tông chúng ta chú ý nhất là thiên phú. Nếu là thiên phú cực cao, liền tính là ba tuổi cũng có thể xem bệnh; nếu không có thiên phú, không thể học được, dù có học y thuật sáu mươi năm thì cũng bình thường.

Khinh Chu, con chính là một kỳ tài thiên phú, con trị hết bệnh cho ta, bọn họ đều đoán con là do may mắn, nhưng là lão thái bà ta gặp qua không ít việc đời, con thế nào trong lòng ta đều hiểu rõ.

Tới Nhan gia rồi, con yên tâm cứ mạnh dạn nói, ta cho làm chủ cho con. Chờ trị hết Nhan thái thái, Nhan gia sẽ đối với con mang ơn đội nghĩa.”

Cố Khinh Chu trong lòng ấm áp.

Lão thái thái khuôn mặt nhân từ, bà thiệt tình thực lòng tương đãi làm Cố Khinh Chu cơ hồ rơi lệ.

Cô từ nhỏ không có thân nhân gì bên cạnh, Lão thái thái lại thiện ý làm cho Cố Khinh Chu cảm nhận được thế nào là thân tình, tuy rằng thật đáng tiếc, cô không có cơ hội chân chính trở thành tôn nhi phụ (*) của Lão thái thái

“Dạ, Lão thái thái, con sẽ tận lực!” Cố Khinh Chu âm thầm nói, đáy mắt hiện ra phù quang.


Nửa giờ sau, ô tô đã tới cửa Nhan Công quán.

Nhan Công quán là một căn biệt thự rộng lớn nằm giữa hoa viên theo phong cách Tây phương, nếu so với Tư công quán còn muốn lớn hơn, cánh cửa sắt rộng mở, cao cao uy nghiêm.

Nghe nói Tư lão thái cùng Tư phu nhân, Tư gia tam tiểu thư cùng với Tư gia thiếu nãi nãi tương lai đều đã tới, Nhan gia đại thiếu nãi nãi tự mình chạy ra nghênh đón.

Đoàn người khách sáo nói với nhau vài câu, liền đi vào trong nội viện Nhan gia.

Nhan Tổng Tham Mưu không ở nhà, chỉ có các nữ quyến.

Nhan thái thái ngồi ở trên giường, mặc bộ đồ ở nhà màu hồng cánh sen, thân hình gầy ốm đến hai má đều hãm sâu vào trong, một đôi mắt đen tối vô thần, nhìn chẳng khác một bộ xương khô.

Bà hữu khí vô lực: “Lão thái thái ngài đã tới? Thiếp thân trong người không được khỏe, không thể thỉnh an người.”

“Mau nằm nghĩ đi, mau nằm nghĩ đi!” Lão thái thái tiến lên, tự mình đỡ bà, “Chúng ta hôm nay là đến thăm bà, nếu là làm phiền bà dưỡng bệnh, thì là chính chúng tôi không đúng rồi.”

Lại hỏi, “Hôm nay như thế nào?”

“Lão thái thái, vẫn giống như hôm qua, buổi sớm phun ra hai khẩu, ăn sáng xong lại phun ra ba khẩu huyết, còn mang chút huyết khối.” Trưởng tức (**)của Nhan thái thái thay trả lời.

Nhìn bộ dáng này tiều tụy của Nhan thái thái, Tư Quỳnh Chi cùng Tư phu nhân cũng hiểu: Nhan thái thái không sống lâu được rồi.

Lúc bọn họ vào, mơ hồ nhìn thấy sau điện đã bày biện sẵn một bộ quan tài.

(*) Tôn nhi phụ: cháu dâu

(**) Trưởng tức: con dâu trưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui