Cố Khinh Chu lúc ấy có vài phần bị mê hoặc, tùy ý để Tư Hành Bái ôm hôn cô, quên mất trần gian này.
Từng lời hắn nói, từ ánh mắt đến cử chỉ, tất cả đều mê hoặc cô.
Hắn đem cô ôm vào trong ngực, lẩm bẩm: “Khinh Chu!” Môi và răng lưu luyến lẫn nhau, giống như có sợi tơ quấn quanh, tấc tấc đều buộc chặt, có thể đem tâm người trói chặt.
Cố Khinh Chu trong lòng hiện lên vài phần khác thường.
Chợt cô hồi tưởng, tay cầm quyền sinh sát một phương to lớn như Tư thiếu soái mà dám nói “Ta là cái người không có tiền đồ”, Cố Khinh Chu liền muốn mắng thô tục: “Tiên sư bà cô ngươi!”
Đứng ở cấp bậc quyền thế nhất, tôn quý hơn người như thế, hắn vậy mà không có tiền đồ.......
Hắn mà không có tiền đồ, vậy Cố Khinh Chu chẳng phải là cái xác không hồn sao?
Không lẽ hằng ngày ăn mặc tân trang, dùng đồ thượng phẩm, đột nhiên có một ngày nghèo, vẫn mặc áo khoác lông chồn, quần áo tả tơi rồi đi tên trước mặt than: Ôi ta thật đáng thương, ta thật nghèo túng........
Cái quỷ gì ở đây thế hả!
Cố Khinh Chu khóe miệng run rẩy: Cô đúng là bị mỡ heo che tâm rồi, ngu ngốc mới đi nghe những lời hắn nói!
Chiều hôm đó ánh mặt trời ấm áp, bên ngoài gió xuân se lạnh, trong xe ngược lại ấm áp vô cùng.
Con đường nhỏ ngoài thành không một bóng người.
Tư Hành Bái mệt mỏi, hắn đem Cố Khinh Chu ôm đến hàng ghế sau, gối đầu lên đùi cô ngủ liền một giấc.
Tia nắng gắt bên ngoài chiếu vào, dừng ở trên mặt hắn. Chiếu sáng làn da nhẵn mịn tinh tế. Hai mắt khép nhẹ, thần thái an tường, đôi môi mỏng ngậm lại nhưng giống khẽ cười.
Hắn thực thả lỏng mọi sự phòng ngự.
Cố Khinh Chu đoan trang nhìn gượng mặt Tư Hành Bái, cảm thấy dù hắn thức hay ngủ cũng thực tuấn mỹ.
Rồi sau đó, Cố Khinh Chu mơ mơ màng màng, cũng không ngăn nỗi cơn buồn ngủ.
Đến khi cô mở mắt ra, đã là hoàng hôn, ánh nắng kiều diễm chiều qua cửa sổ xe, Cố Khinh Chu như đắm chìm trong thứ ánh sáng ấm áp, hai má phấn nhuận, tâm tình cũng dễ chịu hơn.
Tư Hành Bái lẳng lặng nhìn cô.
“Ngủ ngon không?” Hắn xoa nhẹ bên má cô.
Cố Khinh Chu ngồi thẳng dáng người.
Tư Hành Bái xuống xe, đổi tới ghế điều khiển, quay đầu xe chạy về thành.
Cố Khinh Chu ngủ đến mơ mơ màng màng, mở cửa sổ xe xuống đón gió, tóc đã bị gió thổi tung bay.
Thanh tỉnh một chút, cô quay sang hỏi Tư Hành Bái: “Vậy rốt cuộc chúng ta ra khỏi thành là muốn làm gì?”
“Vốn định mang em đi xem tra tấn, nhưng thấy em sợ quá, cho nên ngừng ở nơi này nghỉ trưa.” Tư Hành Bái mỉm cười.
Nàng cuộn chân ngã người xuống bang ghế sau nằm ngủ, đúng thật là một con mèo con lười biếng
Tư Hành Bái chưa bao giờ nuôi mèo, hiện tại hắn nghĩ mình đang nuôi một con. Dùng cẩm y ngọc thực để nuôi, nuôi cho đến ngày lỡ như hắn chết, cô cao quý như vậy có thể tìm được một chủ nhân khác bảo bọc cô suốt đời.
Một con mèo cao quý vĩnh viễn không bao giờ thiếu chủ nhân.
Cho nên, Tư Hành Bái tính toán muốn nuôi Cố Khinh Chu đến cực kỳ tinh quý, hắn muốn cô không phải người nào muốn nuôi đều có thể nuôi được. (*)
“....... Ta sẽ ra ngoài một chuyến, lâu nhất là một tháng, nhanh nhất là mười ngày.” Tư Hành Bái nói, “Ta không ở trong thành, phải nhớ em là nữ nhân của ai.”
“Là ai cũng không phải là của anh!” Cố Khinh Chu trả lời lại một cách mỉa mai.
Tư Hành Bái nhấp môi dưới, nói: “Như vậy à? Vậy ta mang em về biệt quán, dạy em một chút nhớ thương nhé?”
Cố Khinh Chu không nói gì, buông xuống mắt.
“Em đừng có làm mặt ủy khuất như vậy chứ.” Tư Hành Bái cười khẽ, “Ta là nghiêm túc tính toán cho em, em bây giờ hãy còn nhỏ, ta hiện tại sẽ không đụng đến em, để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe của em. Khinh Chu, chờ ngày em lớn rồi mới ở cùng ta cũng được, ta sẽ kiên nhẫn chờ em.”
“Vậy tương lai anh kết hôn thì sao, định xử lý tôi như thế nào?” Cố Khinh Chu hơi thở lạnh lùng.
“Tương lai?” Tư Hành Bái cười, “Em cũng thấy rồi đấy, trong vòng ba tháng ta bị ám sát hai lần, ai biết có sống lâu được hay không mà đòi kết hôn?
Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta nhất định sẽ không để em đến trước mặt thái thái kính trà tự nhận mình là thiếp thất đâu. Em là Khinh Chu của ta, không phải tiểu thiếp của Tư gia. Đến lúc đó........”
Hắn trầm ngâm hạ giọng, “Em trước sau cũng là nữ nhân của ta!”
“Không danh không phận, không tương lai, đến cả di thái cũng không bằng.” Cố Khinh Chu lạnh nhạt nói, “Anh chẳng qua chỉ xem tôi là kỹ nữ, hầu hạ dưới thân của anh, nói cái gì nữ nhân của anh chứ!”
“Đừng nói bậy.” Tư Hành Bái nhẹ nhàng nhíu mày.
Kỹ nữ hai chữ này hắn nghe thật chói tai.
Cố Khinh Chu là ngự miêu của hắn, là sủng vật của hắn, cô tôn quý ưu nhã, không phải là thứ đồ vật hắn tiêu tiền để phát tiết.
Hắn lần chân chính muốn nuôi dưỡng cô.
“Khinh Chu, ta đáp ứng em, ta sẽ chăm sóc em. Chờ cái ngày ta chết đi, em mới có thể ưu nhã toàn thân tự do. Nhưng một ngày ta còn tồn tại, em chính là của ta.” Tư Hành Bái nói.
Cố Khinh Chu cau mày.
“Tư thiếu soái, ngài là đang khi dễ tôi còn nhỏ tuổi!” Cố Khinh Chu cắn môi, “Tôi không phải là sủng vật của ai hết, tôi quang minh chính đại là một nữ nhân. Ngài hiện tại là đang khinh thường tôi, tương lai người sẽ hối hận bản thân mắt bị mù!”
Tư Hành Bái bật cười.
“Ta thấy đúng là không dạy nổi em rồi.” Tư Hành Bái cười.
Tuổi còn nhỏ, còn là tiểu cô nương mềm ấm đáng yêu, vậy mà dám tự xưng là nữ nhân “Quang minh chính đại”, thực sự thú vị.
Cố Khinh Chu lại trầm mặc.
Cô rất muốn nói, “Anh nếu là để mắt đến ta, anh liền sẽ cưới ta, chứ không phải dưỡng ta như bây giờ.”
Nhưng mấy lời nói lại nuột ngược vào trong, nếu nói ra sợ rằng sẽ làm hắn lầm tưởng Cố Khinh Chu là đang muốn gả cho hắn, càng thêm hiểu lầm.
Cố Khinh Chu đành bỏ qua.
Tư Hành Bái bình thường giọng nói rất nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng lúc hắn giết người thì điên cuồng không chớp mắt, hắn chính là người điên. Cố Khinh Chu không nghĩ sẽ gả cho cái kẻ điên này.
Lui một vạn bước, suy nghĩ, dù không sợ hắn điên, Cố Khinh Chu cũng không muốn gả cho hắn, là vì cô không yêu hắn!
Hắn xem Cố Khinh Chu như sủng vật, sủng vật gì trước sau là vật, không phải người.
Hắn không bình đẳng đối đãi cô.
Cố Khinh Chu nhắm mắt lại, không muốn cùng Tư Hành Bái nói chuyện, đấu võ mồm với hắn thật sự không ý nghĩa gì.
Về đến nhà, Cố Khinh Chu trầm tư thật lâu.
Cô nhìn bộ xiêm y trong tủ quần áo Tư Hành Bái đưa cho cô, bộ sườn xám Thượng Triền chi Hải Đường Thịnh Trán, quyến rũ vũ mị, làm cô thoát khỏi vài phần thiếu nữ non nớt, nhưng cũng lại không khêu gợi dụng tục, đúng là đẹp vừa đủ.
Tư Hành Bái thực sự là tự mình chọn bộ xiêm y này.
Đúng như hắn lời nói, hắn là đang dưỡng cô, sẽ đem những thứ tốt nhất mà dưỡng cô.
Cố Khinh Chu dùng sức khép lại tủ quần áo, không nghĩ lại nhìn.
Đảo mắt đã tới ngày mười tám tháng giêng, Cố Khinh Chu đúng hẹn đi đến Tư Công quán, đi theo Tư lão thái đi thăm Nhan thái thái.
Hôm nay Cố Khinh Chu mặc một bộ áo dài đường viền lụa màu anh đào, váy dài màu trắng, khoác bên ngoài là áo khoác màu đỏ rực khảm lông bạch hồ.
Màu đỏ phản chiếu khiến dung nhan cô càng thêm tinh tế, mái tóc dài đen nhánh, càng tôn lên nét đoan trang của cô.
“Mặc như vậy cũng được, đi thăm bệnh nhân, chính là muốn mang không khí vui mừng tới!” Tư lão thái vừa lòng, chính bà cũng mặc áo dài màu xanh.
Đợi một lát, Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi liền tới.
Hai mẹ con bà đều mặc những bộ thời trang thời thượng nhất, đều là áo khoác lông cùng sườn xám, khí phái đẹp đẽ cùng cao quý, chỉ là lão thái thái nhìn không vừa lòng.
Tư Quỳnh Chi nháy cùng mẫu thân minh, hai người rất ăn ý.
Cố Khinh Chu cũng mơ hồ biết được tính toán của họ, khóe môi khẽ nhếch.
Tư lão thái như vậy lại không nhìn ra.
Lúc ngồi trên xe ô tô, Cố Khinh Chu cùng Tư lão thái ngồi chung, Tư Quỳnh Chi ngồi chung cùng Tư phu nhân.
“Mỗ mụ, Cố Khinh Chu thực rất thông minh, biết lão thái thái thích liền mặc quần áo chiếu sở thích của lão thái thái.” Tư Quỳnh Chi nói khẽ với Tư phu nhân nói.
Tư phu nhân hừ lạnh: “Đáng tiếc thông minh dùng sai chỗ, chiêu tấn công nịnh bợ hạ tiện đó này, cả đời cũng đừng hòng ngoi lên được! Cô đúng là con gái của Cố Khuê Chương, chảy dòng máu của Cố Khuê Chương, đúng là đồ hạ tiện! Năm đó Khởi La nhìn trúng Cố Khuê Chương, ta đã cảnh báo trước với cô ấy, nhưng cô ấy không tin ta.”
Nhắc tới Tôn Khởi La, Tư phu nhân vẫn có vài phần cảm tình.
Nhưng bà lại đặc biệt chán ghét Cố Khinh Chu.
Tư tiền tưởng hậu, cảm thấy Cố Khinh Chu rất giống Cố Khuê Chương, nên mới sinh ra chán ghét cô.
Ngũ quan Cố Khinh Chu cũng chẳng giống Tôn Khỉ La. Tư phu nhân vừa thấy mặt liền nói Cố Khinh Chu giống mẹ kế mình, bất quá cũng chỉ là lời nói giảm đi.
Tư Quỳnh Chi tim như vừa động: “Mỗ mụ, con cũng xem ảnh chụp của dì Khởi La, Cố Khinh Chu một chút cũng không giống dì Khởi La.”
Tư phu nhân gật gật đầu: “Cô ta đúng là không giống mẹ đẻ của mình.”
“Mỗ mụ, cô ta mới hai tuổi đã bị ôm đến nuôi dưỡng ở nông thôn, hoàn cảnh ở nông thôn kém như vậy, vì sao cô ta không chết non?” Tư Quỳnh Chi như tìm ra điều gì, “Nếu vậy cô ta có thật là Cố Khinh Chu không?”
Tư phu nhân đột nhiên sửng sốt.
Vấn đề này có lẽ cũng nên phải điều tra thật kỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...